- Hàn mai mượn linh khí sinh trưởng, đây là... Bức tranh ngũ cảnh?
- Phun nước miếng, lại biến thành ngũ cảnh?
- Có cần khoa trương như vậy hay không?
Khuôn mặt của tất cả mọi người vặn vẹo, trợn mắt há hốc mồm.
Một man thú ở trên tuyên chỉ tùy tiện chạy một chút, lộn mèo, cái gì đều không phải. Kết quả người ta rũ một cái, biến thành tác phẩm tam cảnh!
Như vậy còn chưa xong, cây đuốc hơ nóng một chút, biến thành tứ cảnh... Phun nước một cái, xuất hiện thêm cảnh tượng tuyết bay đầy, thăng cấp ngũ cảnh...
Dựa vào!
Ngươi không phải là thi họa sư... là chơi xiếc ảo thuật sao?
Bức tranh ngũ cảnh, lại chỉ có thi họa sư tam tinh mới có khả năng làm ra. Ngươi sử dụng còn man thú liền làm được...
Có cần điên cuồng như vậy hay không?
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Trương Huyền, giống như là đang nhìn một con quái vật.
Trước đó bọn họ chỉ thấy người này là nói bốc nói phét, tiểu tử vô tri giả vờ giả vịt. Mà bây giờ bọn họ đã biết, sợ rằng chức vị Tông Sư chân chính, điêu luyện sắc sảo, cao thâm khó dò.
Bộ dạng tác phẩm lúc đầu thoạt nhìn cũng không được tốt lắm, cứng rắn tăng lên tới ngũ cảnh!
Quả thực giống như phép thuật, khiến cho người ta không kịp nhìn, khó có thể tin nổi.
- Chuyện này... Chuyện này...
Môi của hai đại phó hội trưởng cũng run rẩy.
Điều này cũng quá nghịch thiên!
Chưa đủ hai mươi tuổi, làm ra tác phẩm ngũ cảnh. Thiên phú như thế, cho dù ở tổng hội thi họa sư, sợ rằng cũng có thể xếp lên hàng sát đầu!
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, đổi lại thành người khác, cho dù là thi họa sư tam tinh, làm ra tác phẩm ngũ cảnh, cũng cần trai giới tắm rửa, chuẩn bị các loại. Người này thì hay rồi, phun nước bọt liền làm ra được...
Từ khi nào tác phẩm ngũ cảnh lại đơn giản như vậy?
- Ta không ngờ lại so tài cùng một người có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh?
Sắc mặt Quý Mặc công tử càng trắng bệch, hận không thể đâm đầu chết.
Mắng xong đối phương, người ta liền lấy con man thú qua vẽ tranh. Vừa cười nhạo hắn vẽ không ra cái gì, lại tăng tác phẩm lên tới tam cảnh. Nói xong hắn là hợp tác không xứng cùng mình không phân thắng bại, hắn lại thăng cấp bức tranh thành tứ cảnh. Hiện tại còn làm ra một ngũ cảnh...
Ngươi là đặc biệt tới đánh vào mặt ta sao?
Sớm biết rằng ngươi là vị đại tông sư siêu cấp ngũ cảnh, ta lại tìm đường chết, cũng không có khả năng khiêu khích!
Cái này thì hay rồi. Thể hiện không thành ngược lại biến thành ngu ngốc. Tất cả mọi người chế giễu. Sau đó đừng nói tán gái, sợ rằng không còn mặt mũi sống sót nữa...
- Các ngươi kiểm tra một chút, có đúng là bức tranh ngũ cảnh hay không!
Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền lại trở lại trước mặt của hai vị phó hội trưởng hỏi.
- Không cần kiểm tra, đúng!
Hai vị phó hội trưởng đã chấn kinh nói không ra lời.
Bức tranh ngũ cảnh, có thể tự chủ hấp thu linh khí, lộ rõ hình thể. Mặc dù không có linh trí của mình, lại có thể rời khỏi bức tranh, lan tràn ra phía ngoài. Nhìn ra những điều này, không cần hiểu được bao nhiêu đối với thi họa, chỉ cần không mù mắt là được...
Bọn họ thân là phó hội trưởng, thi họa sư nhị tinh đỉnh phong, làm thế nào có thể không nhìn ra!
- Cái này... Ta không phải có thể nhận được huy hiệu thi họa sư tam tinh chứ?
Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.
- Cái này...
Ngô phó hội trưởng cố kìm chế kích động trong lòng, có chút do dự, nói:
- Dựa theo đạo lý, là có thể. Chỉ có điều, phân bộ chúng ta chỉ có một mình hội trưởng là thi họa sư tam tinh. Hơn nữa hắn còn không ở đây... Chúng ta không có tư cách đánh giá đẳng cấp cao như vậy!
- Không có tư cách?
- Trương tông sư đừng có gấp...
Ngô phó hội trưởng vội vàng xua tay.
Trước đó xưng
hô tiểu huynh đệ, giờ lại đổi giọng là tông sư.
Có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh, thực lực đã vượt quá xa so với bọn họ. Cho dù bọn họ lớn tuổi, cũng không dám vượt qua, xưng hô “huynh đệ“.
Nếu thật sự như vậy, xem như là rối loạn quy định.
Xem đẳng cấp không có gì.
- Chỉ cần chúng ta đưa bức tranh của ngươi đi tới tổng bộ, tìm chuyên gia xét duyệt, huy hiệu đẳng cấp rất nhanh sẽ được đưa xuống.
Ngô phó hội trưởng nói tiếp:
- Cái này... Đại khái cần phải mất mười ngày!
- Mười ngày?
- Đúng. Chỉ có điều, huy hiệu tam tinh tạm thời không có cách nào giao cho ngươi. Thật ra huy hiệu nhị tinh ngược lại có thể giao ra ngay bây giờ!
Ngô phó hội trưởng ngoắc tay. Một học đồ đã đi ra. Thời gian không lâu lắm, hắn liền lấy ra một huy hiệu đi tới. Phía trên, hai ngôi sao lập lòe loá mắt.
Huy hiệu thi họa sư nhị tinh! Đại biểu cho thân phận thi họa sư nhị tinh.
- Ừ!
Sắc mặt Trương Huyền vui vẻ.
Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới sát hạch thi họa sư đơn giản như vậy. Chỉ cần làm ra tác phẩm, có thể trực tiếp nhận được đẳng cấp. Không giống như những chức nghiệp khác, các loại sát hạch, phiền phức vô cùng.
- Trương tông sư làm ra tác phẩm ngũ cảnh, tuy rằng không lấy được huy hiệu đẳng cấp, lại có thực lực thi họa sư tam tinh, có thể sử dụng quyền lực!
Trình Phong phó hội trưởng nói chen vào.
- Có thể sử dụng quyền lực? Rất tốt, vị Quý Mặc thi họa sư này nhiều lần khiêu khích đối với ta. Hiện tại ta tuyên bố, lại đuổi hắn ra khỏi nghiệp đoàn, vĩnh viễn không cho phép trở lại!
Trương Huyền quay đầu lại nhìn qua.
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Quý Mặc công tử trắng bệch, ngã xuống đất.
Đối phương là thi họa sư tam tinh, đã có thể sử dụng phong cấm lệnh. Chỉ cần ghi lại trong hồ sơ, toàn bộ nghiệp đoàn thi họa sư, bất kể là người của phân bộ nào, đều sẽ nhận được mệnh lệnh, không cho phép hắn tiến vào.
Chỉ cần phá hủy, chẳng khác nào khiêu khích nghiệp đoàn, có thể trực tiếp giết chết!
Vốn tưởng rằng, một người quê mùa không biết từ nơi nào xuất hiện, mình có thể nhân cơ hội đánh vào mặt dương danh. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại đụng phải trên tảng đá... dầu rách máu chảy!
- Quý thi họa sư, ngươi bây giờ có thể rời khỏi đây!
Nghe được Trương Huyền mở miệng phát ra mệnh lệnh, Ngô phó hội trưởng lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là mở miệng.
Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng hai bên trải qua so tài, thua thì thua, không nói gì có thể nói.
Còn nữa, cùng vị Trương Huyền này so với, cái gọi là thiên phú của Quý Mặc công tử, lại có vẻ vô cùng buồn cười.
Hai người lựa chọn như thế nào, có ngốc cũng có thể hiểu rõ.
- Được!
Vẻ mặt không cam lòng, Quý Mặc công tử cũng biết một chút về phong cấm lệnh, sẽ không có đường sống quay về. Trừ khi hắn có trình độ vượt quá đối phương, bằng không, vĩnh viễn cũng không có cách nào giải được.
- Ầm!
Hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Tiếp tục ở tại chỗ này, chỉ càng thêm mất mặt xấu hổ!
- Đáng giận, đáng giận!