Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bị người đánh trộm (2)


trước sau

Nếu không có ai, Trương Huyền cũng lười ẩn nấp. Chỉ là mấy tiểu lâu la mà thôi, không tính là cái gì cả.

- Động thủ!

Không nghĩ tới tiểu tử này không nấp đi, còn không có sợ hãi như vậy, người dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, ngoắc tay.

- Ta đến đây!

Người thực lực yếu nhất Thông Huyền cảnh trung kỳ cười một tiếng, bàn chân bước một bước, lao thẳng về phía trước.

Xôn xao!

Người trên không trung, phát ra sóng chân khí lại ép hoa cỏ xung quanh phải cúi đầu, phát ra từng tiếng khí.

- Chiêu này của Chương Khánh không tệ, khí tức viên mãn, lực lượng mười phần. Xem ra hắn cách Thông Huyền cảnh hậu kỳ, đã không xa!

Người dẫn đầu âm thầm gật đầu, đồng thời la lên:

- Khống chế lực lượng một chút, đừng giết chết...

- Yên tâm đi, ta ra tay có chừng mực...

Trả lời một câu, Chương Khánh đang nghĩ ngợi cần bao nhiêu phần khí lực đánh đối phương bị thương, liền thấy trước mắt chợt hoa lên.

Bốp!

Một tiếng động vang lên, một cái tát đánh vào trên mặt, một hồi đau đớn kịch liệt. Hắn còn không có kịp phản ứng, toàn thân lại biến thành bánh quai chèo, thân thể nhất thời bay ngang ra ngoài, bay qua mấy chục thước, từng ngụm máu phun ra, hàm răng cũng rơi đầy đất.

- A?

- Cái gì?

Vốn tưởng rằng Chương Khánh ra tay, khẳng định dễ như trở bàn tay. Nhưng không nghĩ tới một cái tát đã bị đánh bay, người cầm đầu và ba người kia đều giật nảy mình.

- Thật ngại quá, vẫn luôn tu luyện một mình, chưa từng cùng người đánh nhau, ra sức hơi lớn!

Trương Huyền vò đầu.

Hắn vẫn luôn tu luyện một mình, chưa từng cùng người động thủ, không biết một chưởng đánh xuống, lực lượng đến cùng lớn tới mức nào. Hắn vốn tưởng rằng nhẹ nhàng tát tới, tối đa là đau một chút. Kết quả... đối phương bị đánh cũng sắp phải chết. Nhất thời hắn lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.

- Người này không đơn giản. Mọi người dùng toàn lực!

Nhìn thấy được động tác của hắn, biểu tình hỡ hững như vậy, sắc mặt người dẫn đầu nhất thời trắng bệch.

Trước đó, ngay cả hắn cũng cho rằng, thiếu gia phái bọn họ nhiều người qua như vậy, có phần chuyện bé xé ra to. Đối phó với một nhân vật nhỏ, căn bản không cần thiết! Bọn họ chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản mà thôi, không đủ gãi ngứa.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn mới biết được... Căn bản không phải là chuyện nhỏ.

Thực lực của người này tuyệt đối cao hơn so với hắn.

Chưa đầy hai mươi tuổi, lại có thực lực vượt quá Thông Huyền cảnh đỉnh phong?

Chỉ sợ cũng chỉ có đệ nhất thiên tài Mạc Hoằng Nhất mới có khả năng sánh ngang với hắn!

Ầm!

Những người khác cũng không ngốc. Cho dù không nói, bọn họ cũng biết người này không đơn giản. Sắc mặt bọn họ đồng thời trở nên nghiêm trọng, trường kiếm trong tay đưa ngang lên, bao vây xung quanh Trương Huyền.

Bốn người Thông Huyền cảnh gồm hai đỉnh phong, hai hậu kỳ, liên hợp lại, khí thế như rồng, giống như ngưng kết lại.

- Ra tay!

Biết đối phương cường đại, người dẫn đầu cũng không do dự nữa, lập tức phân phó.

Vù vù vù vù!

Bốn người đồng thời đâm binh khí đi ra.

Bốn người bọn họ đều là hộ vệ của Quý gia, sinh sống cùng một chỗ không đến năm sáu năm, từ lâu đã hình thành sự ăn ý. Bọn họ đồng thời ra tay, dưới chân khí huy động, trường kiếm giống như cơn gió mạnh, phong tỏa ba chỗ trên giữa vừa dưới của Trương Huyền, cùng với tuyến đường né tránh chạy trốn.

Phối hợp tinh diệu, lại thêm võ kỹ, cho dù là nửa bước Tông Sư bình thường gặp phải, cũng sẽ đau đầu vô cùng.

Chỉ có điều, Trương Huyền không phải là nửa bước Tông Sư bình thường, mà là thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp.

Bốn người đâm trường kiếm ra, vốn tưởng rằng có ít nhất một thanh kiếm đâm vào trên người hắn. Ai biết kiếm mới ra tay, đã cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy công kích sắc bén của bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã tiêu tan thành mây khói. Tất cả kiếm trong tay đều rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương.

- A!

Toàn bộ bốn người giật nảy mình, đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Trời ạ!

Điều này quá dọa người!

Tay không chụp lấy trường kiếm trong tay bọn họ, đã không chỉ là tu vi cao thâm.

Còn cần biết được rõ ràng tất cả đối với võ kỹ, lực lượng, chỗ trường kiếm rơi xuống, cùng với động tác chiêu tiếp theo của bọn họ, mới có thể làm được.

Bằng không, chỉ cần thiếu một chút, liền có thể có thể bị cắt mất ngón tay!

Cái này cho dù là Tông
Sư đỉnh phong... cũng rất khó làm được!

Vốn tưởng rằng, giáo huấn một kẻ chưa đủ hai mươi tuổi, dễ như trở bàn tay. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới... đây là mãnh hổ!

- Rút lui!

Đồng tử co lại, người dẫn đầu biết nếu tiếp tục ở lại nữa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn la lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Ba người kia cũng không chút do dự nào, hận cha mẹ không thể mọc thêm mấy chân.

Về phần người vừa rồi bị Trương Huyền một tát đánh bay, vẫn ở trên mặt đất chỗ cũ co giật. Bọn họ cũng không thể để ý tới được.

- Tới còn chưa nói hết, gấp gáp như vậy làm gì!

Không nghĩ tới một chiêu còn chưa đánh, mấy người này đã xoay người muốn bỏ chạy, Trương Huyền có chút bất đắc dĩ, ngoắc tay.

Vù!

Bốn người còn chưa có kịp phản ứng, liền thấy trước mắt tối đen. Một cái bóng khổng lồ từ trên không trung hạ xuống.

Lạch cạch!

Bốn người giống như là bị núi nhỏ đánh trúng, giống như đạn pháo bị đập bay ngược lại. Trước mắt mỗi một người đều tối sầm, phun ra từng ngụm máu tươi.

- Là... man thú cấp bậc nửa bước Chí Tôn...

Tất cả bọn họ thật vất vả tỉnh táo lại, tầm mắt chao đảo. Khi thấy rõ phía trước, bốn người thiếu chút nữa thì lập tức phát điên mất.

Không ngờ là...

Một con man thú cấp bậc nửa bước Chí Tôn!

Nửa bước Chí Tôn, lão tổ Thiên Vũ vương quốc mới có thực lực như vậy. Có thể nói là lực chiến đấu cao nhất của Thiên Vũ vương quốc. Lại có thú sủng như vậy...

Bọn họ đến cùng chọc vào một quái vật thế nào?

Khiếu Thiên thú vẫn ở rừng cây dạo chơi, nghe được mệnh lệnh của Trương Huyền, lập tức chạy tới.

Mấy nhân vật nhỏ mà thôi, nếu không lưu tình, sợ rằng lần này trực tiếp biến thành thịt nát.

Đánh bay bốn người, không đợi bọn họ rơi xuống đất, thân thể to lớn của Khiếu Thiên thú lại thoáng lắc một cái, đi tới trước mặt, cánh nhất thời vỗ mạnh.

Phạch phạch! Phạch phạch! Phạch phạch! Phạch phạch!

Liên tục bốn tiếng động phát ra. Sắc mặt bốn người đỏ lên, máu tươi điên cuồng phun ra, đồng loạt quỳ trên mặt đất, xương cốt toàn thân đều giống như tan ra.

Khiếu Thiên thú là cường giả nửa bước Chí Tôn, còn là man thú cường đại, lực lượng kinh người. Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng vỗ cánh vài cái, xương cốt toàn thân của bốn người này lại gần như vỡ nát phân nửa, chân khí tan rã, chữa trị tốt cũng gần như bị tàn phế.

- Bảo ngươi ra tay nhẹ một chút, ngươi thế nào lại không biết. Ta còn có việc muốn hỏi. Ngươi đánh thành như vậy, còn hỏi thế nào?

Nhìn thấy được Khiếu Thiên thú vừa ra tay, bốn người gần như đều tàn phế, Trương Huyền nhướng mày.

Không nghe được lời này còn tốt, vừa nghe, tất cả bốn người bao gồm cả người dẫn đầu, khóe miệng đều co giật, thiếu chút nữa khóc lớn.

Đại ca, ngươi còn không biết xấu hổ còn nói người ta. Chương Khánh là ngươi đánh, dường như hắn còn thảm hơn so với chúng ta, bây giờ còn đang nôn ra máu. Hơn nữa xương cốt khắp mặt đều vặn vẹo, ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được.

Không nhanh chóng trị liệu, tu vi mất hết là chuyện nhỏ, sợ rằng ngay cả đêm nay cũng không chống đỡ qua nổi...

Ngươi ra tay lại ác như vậy, còn không biết xấu hổ nói người ta?

Ô ô...

Ai nói với chúng ta đây là nhiệm vụ đơn giản?

Thiếu gia, ngươi qua đây, chúng ta bảo đảm không đánh chết ngươi...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện