Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Triệu Nhã bị đùa giỡn (2)


trước sau

Sau khi tỉnh lại, thái độ của vô số y sư đối với hắn lại thay đổi.

Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Đương nhiên, trải qua mấy ngày, hắn coi như là hoàn toàn hiểu rõ.

Ngày đó người thanh niên cùng Mạc Vũ công chúa xuất hiện, đập cho hắn choáng váng, sau đó mượn danh tiếng và dáng vẻ của hắn, cứu đại dược vương.

Những y sư cố ý lấy lòng, gần gũi với hắn, thứ nhất, là muốn thông qua quan hệ của mình, từ chỗ đại dược vương mua được dược liệu với giá thấp hơn, tốt hơn. Thứ hai, cũng muốn biết cái gì gọi là khế ước cổ, lại chữa trị như thế nào.

Lúc đó hắn chỉ nằm ở trong ngõ hẻm lạnh như băng, y phục cũng bị lột, làm sao có thể quen biết với đại dược vương nào? Hắn tất nhiên cũng không biết cái gọi là khế ước cổ...

Nhưng thật vất vả xoay người, được nhiều người coi trọng như vậy, lại phủ nhận như vậy, chẳng phải mất mặt xấu hổ, rất dễ dàng bị người ta đánh chết?

Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn nói dối đến bây giờ.

Một khi gặp phải người khác hỏi thăm chuyện của đại dược vương, hắn lại cắn chặt răng, nói sang chuyện khác.

Thấy hắn không nói, mọi người biết có khả năng dính dáng tới bí mật, lại không hỏi thêm nữa. Địa vị của hắn trái lại càng cao hơn.

Kết quả này khiến cho hắn đầy hưng phấn. Vừa gặp phải hẻm nhỏ hắn liền chui vào, chờ mong lại bị đánh ngất xỉu, kiếm lấy danh tiếng lớn hơn nữa.

Ngày hôm nay từ biệt hội trưởng, một mình về phủ, hắn nhìn thấy được một ngõ nhỏ, đang muốn đi vào. Hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ đã đi tới trước mặt.

Nữ hài tuổi không lớn lắm, dáng vẻ chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo lại đặc biệt xinh đẹp, hơn tất cả mỹ nữ hắn từng gặp. Thậm chí ngay cả Mạc Vũ công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vũ vương quốc, vừa so sánh với nàng, cũng kém một mảng lớn.

Hắn có tiếng là háo sắc. Nguyên nhân chính vì như vậy, trước đây Mạc Vũ mới không định gặp. Giả vờ cao nhân lâu như vậy, đột nhiên nhìn thấy được không có ai, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, nhất thời hai mắt hắn tỏa sáng.

...

Biết Trương lão sư xuất hiện ở nghiệp đoàn thi họa sư, đám người Triệu Nhã rời khỏi lữ quán tìm kiếm khắp nơi.

Vì hiệu suất cao hơn, mọi người phân chia nhau ra hành sự.

Tất cả con đường, tửu lâu xung quanh bọn họ gần như đã tìm qua một lượt, tự nhiên lại hoàn toàn không có một chút bóng dáng nào.

Vừa đi tới hẻm nhỏ này, Triệu Nhã dụi dụi con mắt, thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, dự định quay về nơi ở lại nói sau. Chợt nàng liền nhìn thấy một lão già vẻ mặt đáng khinh, tiến tới trước mặt.

- Uống rượu một mình không vui. Vị cô nương này, nếu không theo ta uống vài chén?

Bạch Thiềm y sư ngăn cản ở phía trước.

- Tránh ra!

Đôi mi thanh tú của Triệu Nhã thoáng nhíu lại.

Thể chất thuần âm mở ra, dung mạo, khí chất của nàng có sự thay đổi về chất. Loại quấy rầy này, nàng vẫn thường gặp. Chỉ có điều gần như đều là tuổi tác tương tự. Một lão đầu cũng có thể làm gia gia của nàng xuất hiện, khiến cho sắc mặt nàng khó coi.

- Nếu như không tránh?

Bạch Thiềm y sư hừ một tiếng.

Hiện tại đã gần nửa đêm, con đường phía trước không còn náo nhiệt, gần như không có người qua. Hơn nữa cho dù có người, nhìn thấy được trang phục hoa lệ đắt tiền của hắn, sợ rằng cũng không dám ra mặt.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Thấy bộ dạng và
vẻ mặt lưu manh của người này, đôi mi thanh tú của Triệu Nhã nhíu lại, cổ tay lật một cái, trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Thể chất thuần âm vận chuyển tới cực hạn, kiếm khí âm u lạnh lẽo, đâm thẳng về phía người trước mắt này.

- Không biết điều!

Thấy Triệu Nhã cũng dám dùng kiếm với hắn, Bạch Thiềm y sư hừ lạnh, nắm lấy.

Trường kiếm rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương.

Bạch Thiềm y sư ở trước mặt Trương Huyền bị một quyền đập cho hôn mê, nhưng thật ra là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Loại người chỉ mở ra hai huyệt đạo giống như Triệu Nhã, căn bản không có thể chống lại.

- Nguy rồi!

Trường kiếm bị đoạt, trong lòng Triệu Nhã thầm rùng mình. Nàng biết thực lực của người trước mắt này, mình căn bản không thể chống lại. Nàng phóng người, lao thẳng về phía lữ quán.

Thể chất thuần âm của nàng mở ra, tốc độ mặc dù thua Vương Dĩnh, nhưng cũng cực nhanh. Ở đây cách chỗ ở đã không xa. Chỉ cần tới chỗ đó, Lưu sư đứng ra, lại bảo đảm có thể đánh cho kẻ ngu ngốc, không dám nói thừa.

- Còn muốn trốn? Chạy thoát sao?

Thật vất vả mới gặp được mỹ nữ như thế, Bạch Thiềm làm sao có thể để cho nàng chạy thoát. Hắn đuổi sát theo phía sau.

- Triệu Nhã?

Chạy như điên một hồi, Triệu Nhã chạy tới đại sảnh của lữ quán, vừa lúc gặp được đám người Lưu sư đang dự định ra.

- Thế nào?

- Đã xảy ra chuyện gì?

Thấy nàng vội vàng xông vào, mọi người đầy nghi ngờ.

- Lão nhân này đùa bỡn ta...

Triệu Nhã chỉ về phía sau.

Lúc này Bạch Thiềm y sư cũng đi vào đại sảnh.

- Cái gì?

Nghe được nàng bị đùa giỡn, đám người Trịnh Dương nhất thời giận dữ, nhướng mày, lại muốn xông lại.

- Khoan đã!

Lưu sư liếc mắt nhìn ra được thực lực của đối phương, ngăn cản mấy người.

Bạch Thiềm y sư nhìn thấy được lại có người ở đây, ánh mắt lóe lên:

- Thảo nào chạy nhanh như vậy, hóa ra có người ở đây! Nếu như vậy thì dễ làm rồi!

Làm người lão luyện, loại cảnh tượng này hắn đã sớm nhìn thấy nhiều lần, một chút cũng không sợ.

- Không biết vị bằng hữu này đuổi theo học sinh của ta có chuyện gì?

Biết đây là Thiên Vũ vương thành, ngư long hỗn tạp, Lưu sư tuy rằng tức giận, nhưng cũng mạnh mẽ kìm chế, bước lên trước, ôm quyền nói.

- Tiểu cô nương này trộm đồ của ta, cho nên ta đuổi qua đòi lại! Nếu các ngươi quen nhau, vậy là dễ làm rồi. Hoặc là giao đồ vật ra, hoặc là, giao nàng cho ta xử lý!

Bạch Thiềm y sư khoát tay, thản nhiên nói.

- Trộm đồ của ngươi? Ngươi... nói bậy!

Không nghĩ tới người này đùa giỡn nàng, lại còn đánh ngược lại, nói nàng trộm đồ, Triệu Nhã nhất thời tức giận, khuôn mặt đỏ lên, thiếu chút nữa thì bùng nổ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện