Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lại nhìn thấy sư huynh (2)


trước sau

Hắn cũng sắp điên rồi.

Có nhầm hay không?

Mức độ tâm cảnh không phải là tu vi, chỉ có thể làm tăng trưởng từng bước. Ta không tin, để cho ta chờ một lát, ngươi còn có thể đột phá đến 6.0?

Ánh mắt hắn không tốt nhìn qua, đã thấy thanh niên trước mắt, lần này không phải nhắm mắt lại, mà là ngắm nhìn bốn phía, hình như đang tìm người nào đó.

Mức độ tâm cảnh muốn tăng trưởng, phiền phức vô cùng. Cần phải ngày qua ngày, năm lại năm không ngừng rèn luyện. Đối với Trương Huyền mà nói, căn bản không có khả năng chờ lâu như vậy.

Nếu lập tức phải bắt đầu sát hạch, tất nhiên cùng Mạc Hoằng Nhất này thi là hay nhất. Nếu không tới một chuyến nữa, đủ phiền phức.

Cho nên...

Hắn nghĩ đến một biện pháp, khiến cho học sinh cảm kích, phát sinh sách màu vàng!

Chỉ cần có sách thiên đạo này, có thể dễ dàng khiến cho mức độ tâm cảnh tăng mạnh, miễn đi phiền phức tu luyện.

Trước đó, hắn còn muốn đi tới Thiên Vũ học viện thu học sinh, khiến cho người đó cảm kích. Hiện tại đám người Triệu Nhã lại đang ở đây, hoàn toàn có thể gọi bọn họ đến, nghĩ biện pháp hình thành sách.

Đang tìm đám người Triệu Nhã, hắn đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy được một bóng người quen thuộc.

Chính là danh sư đêm qua gặp ở trong núi, Khương Thư!

- Hắn cũng là đệ tử của ta. Ta giúp hắn thuần phục con hổ thân đỏ, hắn đã rất cảm kích. Nếu như lại có thể hỗ trợ giải quyết bệnh kín trên người, khẳng định sẽ mang ơn, có lẽ là có thể hình thành trang sách màu vàng!

Ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong lòng, hắn mỉm cười, lập tức đánh tiếng:

- Khương Thư, ngươi tới đây một chút!

Đám người Chúc trưởng lão, Mạc Hoằng Nhất vốn tưởng rằng vị Trương Huyền trước mắt này bảo bọn họ chờ một chút, sẽ làm cái gì. Hiện tại nghe hắn nói như thế, tất cả đều lảo đảo, thiếu chút nữa nôn ra máu.

Khương Thư...

Đó là đường chủ Danh Sư Đường chúng ta có được hay không?

Danh sư nhị tinh đỉnh phong, bất kỳ kẻ nào cũng tôn trọng gọi là Khương sư, ngươi lại gọi thẳng tên họ!

Có nhầm hay không?

Không chỉ mọi người ở đó, Khương đường chủ cũng không nhịn được sửng sốt, không biết đối phương gọi hắn làm cái gì.

Vẻ mặt hắn kỳ quái, đang muốn đi tới, lại thấy Khương Thần đầy tức giận ngăn cản trước mặt.

- Trương Huyền, ngươi muốn làm gì? Phụ thân ta thân là danh sư nhị tinh đỉnh phong, đường chủ Danh Sư Đường, sao có thể để cho ngươi tùy tiện hô tới quát lui?

Vị Khương Thần này chính là con trai của Khương đường chủ.

- Hắn là phụ thân ngươi?

Trương Huyền sửng sốt, có chút dự không ngờ được.

Chỉ có điều, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn lại bừng tỉnh.

Khương đường chủ, danh sư nhị tinh đỉnh phong, Tông Sư đỉnh phong, ngay cả quốc vương bệ hạ Thiên Vũ vương quốc, sợ rằng cũng phải lấy lễ đối đãi, không dám vượt quá. Thảo nào Mạc Vũ tuy rằng đáng ghét đối với vị Khương Thần này, cũng không dám quá đáng. Hóa ra phía sau có thân thế lợi hại như vậy.

- Không sai!

Khương Thần ngẩng đầu lên.

Hắn là danh sư nhất tinh, ở địa phương Thiên Vũ vương quốc thế này, tuy rằng nổi danh, cũng không tính quá mức thu hút. Nhưng cũng bởi vì có thân thế tốt, phụ thân tốt, toàn bộ vương quốc cũng không ai dám khinh thường.

Cho dù vương thất, cũng hoàn toàn không dám thất lễ.

Có phụ thân như vậy, hắn đặc biệt tự hào.

Hiện tại người khiến cho người
ta chán ghét này, tự nhiên gọi thẳng, bảo phụ thân hắn qua, tất nhiên hắn vô cùng không vui.

- Ngươi tránh qua một bên trước, ta có việc muốn nói với phụ thân ngươi!

Biết phụ thân của Khương Thần chính là Khương Thư, hơn nữa người sau còn là đường chủ Danh Sư Đường, Trương Huyền cũng có chút bất ngờ. Chỉ có điều, rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại.

Trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, giới thiệu liên quan tới Khương Thư, chỉ nói là danh sư nhị tinh, vẫn chưa giới thiệu là đường chủ Danh Sư Đường. Nhưng toàn bộ vương quốc lại chỉ có ba vị danh sư nhị tinh. Hai vị Chúc trưởng lão, Quan phó đường chủ, hắn đã gặp. Người còn lại kia dĩ nhiên chính là đường chủ.

Tùy tiện nhận học sinh, chính là đường chủ Danh Sư Đường, vận khí cũng thật là tốt.

- Ngươi...

Thấy hắn không nhìn mình, còn muốn nói chuyện cùng phụ thân, Khương Thần tức giận, sắc mặt trắng bệch, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, đã bị người này đẩy sang một bên.

- Được, ngươi đi xuống trước đi!

Khương Thư đi tới trước mặt Trương Huyền, nhìn về phía thanh niên trước mắt.

Hắn có thể xác nhận, chưa từng gặp qua người trước mắt này.

Nhưng đối phương lại mở miệng gọi tên của hắn, bảo hắn qua. Trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác kỳ quái.

- Không biết Trương sư bảo ta qua, vì chuyện gì?

Tuy rằng trong lòng hắn thoáng không vui, nhưng vẫn làm đủ lễ nghi.

- A, ngươi ngày hôm qua không phải bái một vị danh sư tên là Dương Huyền làm lão sư?

Trương Huyền nói.

- Làm sao ngươi biết?

Toàn thân Khương Thư chấn động.

Chuyện này phát sinh tối hôm qua, hắn cũng không nói cho ai biết. Người trước mắt này lại mở miệng nói toạc ra, khiến cho hắn bị dọa giật mình.

- Khương đường chủ bái lão sư?

- Có thể khiến cho hắn bái làm lão sư, chẳng phải cho thấy, thực lực người kia còn trên nhị tinh đỉnh phong sao?

- Chỉ sợ là vị danh sư tam tinh...

- Thiên Vũ vương quốc từ lúc nào có nhân vật lợi hại như vậy?

...

Nghe được đường chủ thừa nhận, đoàn người ồ lên một hồi.

Khương đường chủ là danh sư lợi hại nhất trong cả Thiên Vũ vương quốc. Hắn tự nhiên bái người khác làm lão sư, như vậy Dương Huyền phải rất lợi hại?

- Là lão sư!

- Là sư tổ!

Nghe được Trương Huyền nói, mắt đám người Lưu Lăng, Triệu Nhã lại nhất thời sáng lên.

- Ngươi là...

Sau khi hết khiếp sợ, Khương Thư không nhịn được hỏi.

Chuyện hắn bái sư, vẫn chưa truyền ra ngoài. Như vậy... Lại có thể là lão sư bên kia tiết lộ tin tức.

Chẳng lẽ... người trước mắt này có quan hệ với lão sư?

- Ta là học sinh thân truyền của Dương Huyền Dương sư. Dựa theo quy định, ngươi phải gọi ta một tiếng...

- Sư huynh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện