Người người đều biết tốc độ tu luyện của nàng rất nhanh, là thiên tài.
Nhưng không biết nguyên nhân bởi vì gia thế, mấy năm nay dùng đan dược quá nhiều, trong cơ thể từ lâu lưu lại không ít độc tố, tu luyện phía sau vô cùng khó khăn.
Bằng không, đạt được Ích Huyệt cảnh có thể xin tốt nghiệp, cũng không cần vẫn ở lại học viện không rời đi.
Loại tình huống này, ngay cả một vị lão sư trước đó đều không nhìn ra. Người này mới vừa vào tới, đã nói không sai chút nào, khó tránh khỏi thật sự đáng sợ!
Lẽ nào... Hắn cũng không phải là lão sư bạo lực, mà là một người thật sự có bản lĩnh lớn?
Thân thể Mộc Tuyết Tình run rẩy.
Nếu không phải như vậy, hắn lại làm sao có thể liếc mắt liền nhìn ra bảy chỗ kinh mạch trong cơ thể nàng hoàn toàn bị chân khí đục phong kín, Thông Huyền cảnh là một cửa ải khó khăn lớn?
Mạnh Đào cũng không nghĩ tới vị lão sư này vừa mở miệng nói ra nhiều điều như vậy. Cho dù hắn và Mộc học tỷ mỗi ngày cùng đến trường, hắn cũng không biết. Hắn không tự chủ được cứng đờ tại chỗ, muốn nói giúp, cũng không biết trả lời như thế nào, á khẩu không trả lời được.
- Mộc học tỷ trong thi đấu học viện lần trước, xếp hạng thứ mười, là thiên tài nổi danh của học viện, người người đều biết. Thế nào... Lại không gọi là thiên tài?
Một nữ học sinh không phục.
- Thiên tài, không phải trong khoảng thời gian ngắn nâng cao thực lực nhanh, là có thể đi được xa hơn! Nàng tuổi không lớn lắm, đạt được Ích Huyệt cảnh, được cho là tiến bước nhanh, nhưng trong cơ thể đan độc quá nhiều, thậm chí tâm lý cũng phát sinh ỷ lại. Cho dù sau này có thể tiến bước, cũng có hạn!
Trương Huyền lắc đầu.
Nếu đã dẫn lớp, tư liệu cơ bản của học sinh, trường học vẫn phải có. So sánh một chút, là có thể biết nữ hài diện mạo không kém gì Vương Dĩnh này, chính là Mộc Tuyết Tình thực lực mạnh nhất trong lớp.
Biết tên, điều tra một chút thân thế, bối cảnh, cũng lại vừa nhìn liền hiểu ngay.
Nữ hài này, phụ thân là một vị luyện đan sư nhị tinh nổi danh. Đối người khác mà nói, đan dược vô cùng trân quý, đối với nàng mà nói, hoàn toàn không thiếu.
Ưu thế đã vượt qua những bạn học khác, cũng khiến cho chuyện tu luyện của nàng sau này rơi vào hoàn cảnh xấu.
Mặc dù không dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán, nhưng mức độ tâm cảnh của hắn đạt được 10.1, am hiểu quan sát cân nhắc, lại thêm quen thuộc nhất đối với luyện đan sư. Trong cơ thể có đan độc tích lũy hay không, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra.
Dù sao, bất kể nói thế nào hắn cũng dựa vào bản lĩnh thật sự sát hạch danh sư nhị tinh. Nếu như ngay cả chút vấn đề nhỏ này hắn cũng phát hiện không ra, cũng sẽ không cần lăn lộn tiếp.
Mộc Tuyết Tình này hiện tại tu vi là không tệ. Đáng tiếc, quá mức ỷ lại vào đan dược, đối với tiến bước sau này sẽ tạo thành gông cùm xiềng xích rất lớn.
Là thuốc có ba phần độc. Đan dược cũng như vậy. Trừ khi đạt được cấp bậc đan văn.
Chỉ thành đan, no đủ, hoàn mỹ... tạp chất vẫn rất nhiều. Không có chân khí tinh thuần cọ rửa, độc dược sẽ dễ dàng bế tắc kinh mạch, khiến người ta tiến bước càng ngày càng chậm.
Chính vì vậy, trước mắt không cẩn thận tu luyện, thật sự không có cách nào đột phá, rất ít người lựa chọn dùng đan dược.
Lại giống như sinh bệnh, có thể dễ dàng chịu đựng được, khẳng định không có ai uống thuốc. Cho dù biết rõ uống thuốc sẽ qua đi, sẽ nhanh tốt hơn một chút.
Hiện tại tốc
độ tu luyện của nàng là nhanh, bởi vì có một phụ thân luyện đan sư nhị tinh làm hậu thuẫn, cơ sở đánh ra vững chắc. Nhưng dựa theo thời gian trôi qua, mười năm sau, lại chưa chắc nhanh.
Thậm chí Thông Huyền cảnh cũng là một cửa ải khó khăn rất lớn.
Không chỉ là đan độc, quan trọng hơn là trong lòng phát sinh ỷ lại, đối với chuyện không sử dụng thuốc phá tan tu vi, không có lòng tin.
- Nàng ấy không phải là thiên tài, ngược lại nàng cũng không tệ lắm!
Nói xong Mộc Tuyết Tình, Trương Huyền nhìn về phía nữ hài vừa nói:
- Tu vi tuy rằng không cao chỉ có Bì Cốt cảnh sơ kỳ, lại rèn luyện thân thể rất tốt, tâm cảnh cũng vô cùng vững chắc. Nếu như ta không nhìn lầm, nhà các nàng tất nhiên có một vị thuần thú sư, lợi dụng tinh huyết man thú giúp nàng tăng lên tu vi.
- Làm như vậy tuy rằng có chút cùng loại với dùng đan dược nâng cao thực lực, nhưng cũng hoàn toàn khác nhau. Tinh huyết của man thú thích hợp hơn cơ thể người, chẳng những không sẽ hình thành ngăn cản, còn có thể khiến cho cơ bắp càng càng rắn chắc, lực lượng càng cao!
- Nếu như ta không nhìn lầm, nàng mới có thể chiến đấu vượt cấp, Bì Cốt cảnh sơ kỳ, ngay cả người trung kỳ, cũng có thể đánh một trận!
- Ta...
Nữ hài khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy lên.
Phụ thân nàng là một vị thuần thú sư nhất tinh, ở thời điểm nàng đột phá Bì Cốt cảnh, quả thật dùng tinh huyết man thú, lúc này mới khiến cho thể lực của nàng khác hẳn với người bình thường, có thể chiến đấu vượt cấp.
Chuyện này, nàng cũng chỉ nói qua với mấy bằng hữu tốt, học viện tuyệt đối không biết chuyện này. Vị lão sư này liếc mắt thoáng nhìn, lại từ trong miệng nói ra...
Cũng quá dọa người!
- Chỉ có điều... tinh huyết man thú là rất tốt, nhưng có câu gọi là yếu không nên bổ. Cho một nam hài làm như vậy, có thể không có tai hoạ ngầm quá lớn. Nàng... thân thể nữ hài vốn lại suy yếu, trong khoảng thời gian ngắn mượn tinh huyết kích phát thể năng, lực lượng mười phần. Sau một thời gian, vẫn gặp phải đủ loại tai hoạ ngầm.
- Thật giống như bệnh nhân nằm lâu ở giường ăn vào nhân sâm nghìn năm, sợ rằng bệnh không những chữa trị được, ngược lại còn mất mạng!
Trương Huyền lắc đầu.
Nữ hài này da ửng đỏ, máu trong cơ thể lao nhanh có lực, tương tự một ít bí pháp trong thuần thú sư. Có chút chú ý, là cũng có thể nhìn ra. Cho dù tư liệu không ghi chép, đối với hắn mà nói cũng không phải là vấn đề hóc búa.
- Còn ngươi nữa!
Nói xong hai nữ hài, mắt Trương Huyền rơi vào trên người Mạnh Đào:
- Tính cách hay xấu hổ, có chứa thư khí. Giữa ngón cái và ngón giữa, có nhiều vết chai. Khẳng định không phải do tu luyện gây ra. Góc áo có dính màu mực. Nếu như ta không đoán sai, ngươi chắc hẳn là thích thi họa, hơn nữa thường xuyên vẽ!