- Quyết đấu?
Mộc Tuyết Tình sửng sốt.
Có phải bị bệnh hay không?
Chỉ là thuận miệng nói danh sư Trương Huyền giảng bài kém hơn so với Liễu lão sư, người này lại giống như mình giết chết người nhà của nàng, không chịu buông tha. Muốn làm cái gì vậy?
Chỉ có điều, thật sự quyết đấu, nàng đường đường là tiểu ma nữ, là học sinh toàn bộ Thiên Vũ vương quốc cũng phải kể đến. Nàng cũng không có khả năng sợ hãi!
- Đấu thì đấu, ai sợ ai!
Hừ lạnh một tiếng, Mộc Tuyết Tình vung ống tay áo lên.
- Học tỷ...
Nhìn thấy được tiểu ma nữ nổi giận, tất cả đám người Mạnh Đào đều giật nảy mình, vội vàng khuyên can.
Một nữ hài đi cùng với nữ hài xinh đẹp kia, trên mặt cũng có chút lo lắng nhìn sang.
- Triệu Nhã, Lưu sư bảo chúng ta không nên gây chuyện...
Giọng điệu nữ hài này nhu nhược, đầy lo lắng nhìn qua.
- Vương Dĩnh, nàng đừng nói nữa. Người ta đều khi dễ đến trên mặt, chẳng lẽ còn có thể nhịn?
Một thiếu niên đi tới, cổ tay rung lên. Phía sau hắn, từng đoạn trường thương vặn lại cùng một chỗ.
- Không sai, không thể nhẫn nhịn. Bọn họ sỉ nhục lão sư của ta, sỉ nhục chúng ta, cho dù Thiên Vũ học viện lại như thế nào?
Người béo mập vẻ mặt cũng dữ tợn đi tới.
Không phải là ai khác, chính là đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương đến Thiên Vũ học viện đi dạo.
Bọn họ đi dạo ở Thiên Vũ học viện một hồi, quả thật bị học phủ cao nhất trong mười ba vương quốc này làm chấn động kinh ngạc. Đi dạo một buổi chiều, bọn họ đang định trở lại, bất chợt nghe được có người sỉ nhục Trương lão sư!
Lửa giận này làm sao có thể nhịn được.
Sỉ nhục bọn họ có thể. Sỉ nhục Trương lão sư, tuyệt đối không được!
Ở trong lòng bọn họ, Trương lão sư đã có thể so sánh với thần linh. Liễu lão sư gì đó, Khương Toàn gì đó... so sánh ra đều kém!
- Ta...
Thấy Trịnh Dương, Viên Đào đều cố gắng hết sức tán thành, Vương Dĩnh do dự cũng gật đầu:
- Được rồi!
Năm học sinh này của Trương Huyền, tính cách đều luôn luôn không sợ trời không sợ đất. Nếu không trước đây cũng sẽ không ngang nhiên ở trên đài so tài, khiêu chiến Lục Tầm.
Hiện tại tuy rằng ở Thiên Vũ học viện, cuộc sống không quen, nhưng có người dám sỉ nhục lão sư của bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể tha thứ.
- Phía trước có một đài so tài. Ta và nàng lại đó. Người nào thua, người đó xin lỗi!
Mái tóc đen nhánh của Triệu Nhã tung bay, toàn thân đứng tại chỗ, cao quý, mạnh mẽ kiên cường:
- Dám hay là không dám?
- Có gì không dám? Ta thật ra sợ đến lúc đó nàng thua lại không chịu làm!
Mộc Tuyết Tình không nhường chút nào.
- Vậy bớt nói những lời dư thừa đi. Đến đây
đi!
Triệu Nhã lười cùng đối phương dây dưa, đi nhanh về phía đài so tài.
Thiên Vũ học viện, khí thế tu luyện nồng đậm. Loại đài so tài này không lớn, khắp nơi trong toàn bộ học viện đều có, để cho học sinh có thể luận bàn bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, tu vi tăng lên rất nhanh.
- Đây là thế nào?
- Hình như tiểu ma nữ Mộc Tuyết Tình muốn so đấu với người ta!
- So đấu với người ta? Ai lớn gan như vậy? Triệu Vũ sao? Hay là Lưu Trường Nham?
- Đều không phải... Ta cũng chưa từng thấy qua. Là một nữ hài rất xinh đẹp, đẹp không thể tưởng tượng nổi!
- Mỹ nữ chiến đấu? Vậy phải qua xem nhìn...
...
Nhìn thấy được hai nhóm người mùi thuốc súng mười phần, những học sinh khác đang đi dạo trong sân trường lập tức chấn động. Vô số người chen chúc đến.
Mộc Tuyết Tình người xinh đẹp, tu vi lại cao, vẫn là nhân vật rất phong vân trong học viện. Hiện tại nàng muốn cùng luận võ với một nữ hài khác không thua kém nàng chút nào, thậm chí còn đẹp hơn lên mấy phần, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Còn chưa tới đài so tài, bên này đã chật kín người.
- Quả nhiên thật xinh đẹp!
- Người này... ta thế nào chưa thấy qua?
- Chắc là vừa tới trường học. Nếu không, học sinh đẹp như vậy, khẳng định phải biết!
...
Nhìn thấy được đám người Triệu Nhã, ánh mắt tất cả học sinh đều nhất thời sáng lên.
Triệu Nhã thể chất thuần âm mở ra, toàn thân bất kể khí chất hay là dung mạo, đều xuất trần thoát tục. So với nữ hài bình thường còn có một linh khí. Vừa xuất hiện nàng liền thu hút ánh mắt của mọi người. Không ít nam học sinh, hai mắt đều tỏa sáng.
- Đáng giận...
Nhìn thấy được những nam sinh này đều tập trung ánh mắt ở trên người nàng, sắc mặt Mộc Tuyết Tình tái xanh, toàn thân cũng sắp phát nổ.
Trước đây nàng đi tới chỗ nào, người khác đều đưa mắt tập trung qua. Hiện tại bọn họ lại tập trung ở trên người một nữ hài khác, nàng làm sao nhịn được.
- Ta không đánh cho nàng đầu rách máu chảy, không tìm được phương hướng, ta không phải họ Mộc nữa...
Răng trắng cắn chặt, Mộc Tuyết Tình xiết chặt nắm đấm.