Mạc Thiên Tuyết hừ một tiếng nói.
Có thể trở thành người đứng đầu một quốc gia, tất nhiên không phải là hạng người giá áo túi cơm. Trương Huyền chẩn đoán chính xác chứng bệnh của hùng sư đuôi vàng, trong lòng hắn lại có suy đoán.
Mạc Vũ có chút không dám tin tưởng.
- Hùng sư đuôi vàng là man thú trấn quốc của vương quốc chúng ta. Nếu như nó chết rồi, con cảm thấy ai sẽ được lợi?
Mạc Thiên Tuyết nhìn qua.
- Vương thất lập quốc vượt quá nghìn năm, căn cơ vững chắc. Cho dù không có hùng sư đuôi vàng, một ít gia tộc, thế lực cũng có thể dễ dàng huỷ diệt, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Chỉ có Lâm gia, kiệt sức khống chế... Không có hùng sư đuôi vàng áp chế, sợ rằng thật sự sẽ là vậy...
Phân tích một chút, thần sắc Mạc Vũ cũng biến thành nghiêm trọng.
Lâm gia có một vị lão tổ nửa bước Chí Tôn, biết nhiều trận pháp cường đại, còn có Hiên Viên vương quốc phong hào ở sau lưng chống đỡ, nếu thật sự muốn mưu đồ gây rối, quả thật phần thắng rất lớn.
Hơn nữa, có thể hữu dụng độc dược đối với nửa bước Chí Tôn, gia tộc bình thường, chỉ sợ cũng không có khả năng bắt được vào tay.
Còn nữa, có thể bố trí cơ sở ngầm đến vương cung, khiến cho ở dưới tình huống đường đường bệ hạ cũng không biết, đút cho man thú trấn quốc ăn. Làm được điểm này, lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Thời điểm hùng sư đuôi vàng phát điên thời gian, Lâm Nhược Thiên vừa vặn tới vương cung, cùng ta thương nghị. Lúc đó ta đã cảm thấy kỳ quái. Chuyện này quá mức kỳ quặc. Hiện tại xem ra, chỉ sợ hắn cũng đã sớm vạch sẵn âm mưu từ trước! Chỉ cần trận pháp vây khốn hùng sư, điều tra không ra chứng bệnh, lại sớm hay muộn cũng sẽ độc phát mà chết!
Mạc Thiên Tuyết xiết chặt nắm đấm.
Trước đó hắn vẫn không cảm thấy được. Kúc này từ khi chuyện man thú trúng độc suy ngược lại, hắn mới phát hiện, rất nhiều manh mối đều chỉ về phía Lâm gia.
- Cho dù xác định là hắn, thì có biện pháp gì? Nữ nhi của Lâm Nhược Thiên là thái tử phi của Hiên Viên vương quốc...
Mạc Vũ lắc đầu.
Tuy rằng đoán được có thể là Lâm gia làm, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì đối phương.
Trước đó không nói Lâm Nhược Thiên nắm giữ thực lực nửa bước Chí Tôn, chỉ nói tầng quan hệ nữ nhi của hắn kia, sẽ không có bất kỳ vương quốc nào dám động tới.
- Đúng vậy... chỉ hy vọng Liễu hội trưởng có thể khiến cho hùng sư đuôi vàng đột phá. Một khi nó đạt được Chí Tôn cảnh, cho dù bọn họ muốn làm gì, cũng sẽ phải kiêng kỵ vài phần!
Mạc Thiên Tuyết nói.
Tuy rằng Danh Sư Đường ở vương thành, không quan tâm để ý tới vương quyền tranh bá, nhưng nếu như vi phạm quy tắc chuẩn, lợi dụng thủ đoạn khác, chuẩn bị sinh linh đồ thán, nhất định bọn họ sẽ trực tiếp ra tay.
Danh Sư Đường, giáo hóa thiên hạ, mục tiêu là người người như rồng. Đánh nhỏ, nháo nhỏ có thể. Xúc phạm tới điểm đạo đức mấu chốt, không quan tâm ngươi là ai, đều có thể dễ dàng huỷ diệt.
Chính là bởi vì có cái này chấn áp, tuy rằng vương quốc mọc lên như rừng, nhưng không thống nhất.
Đương nhiên, một ít vương quốc thật sự có vị trí địa lý chênh lệch quá nhiều. Thật giống như Thiên Huyền vương quốc, vị trí quá chênh lệch, hơn nữa nghèo khổ thống nhất cũng sẽ hướng đập tiền vào bên trong, không ai sẽ ngốc tới mức tốn tâm huyết.
Hùng sư đuôi vàng đột phá
đến Chí Tôn, Lâm gia không có cách nào chống lại. Dục niệm dĩ nhiên sẽ bỏ đi. Nếu không, chỉ biết tự tìm phiền toái.
- Con tin tưởng Liễu hội trưởng, nhất định có thể thành công!
Mạc Vũ nói.
Phương pháp đánh thuần thú của Trương sư, tình cảnh giúp man thú đột phá, nàng còn tận mắt nhìn thấy. Có thể người thanh niên không gì không làm được này thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích, khiến cho Thiên Vũ vương quốc vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Chỉ mong vậy!
Mạc Thiên Tuyết cũng gật đầu. Nhớ tới cái gì, vẻ mặt hắn nghi ngờ nhìn lại:
- Tiểu Vũ, con không phải nói ngày hôm qua con và vị Liễu lão sư này chung đụng cũng không thoải mái sao? Thế nào Thanh Ưng thú của con và hắn quen thuộc như vậy. Hình như con cũng rất hiểu về hắn?
- Con...
Khuôn mặt Mạc Vũ nhất thời đỏ lên:
- Con làm sao có thể hiểu rõ hắn? Chỉ là... thuận miệng nói một chút!
- Không quan tâm con có ý kiến gì, phụ vương vẫn là câu nói kia. Cố gắng nắm chắc cơ hội. Vị Liễu hội trưởng này, là long phượng trong loài người. Nếu như con có thể giữ được trái tim của hắn lại, Thiên Vũ vương quốc sau đó thăng cấp phong hào, cũng chưa chắc là làm không được!
Mạc Thiên Tuyết nói:
- Đương nhiên, còn có Trương Huyền Trương sư kia, hai người đó, bất kể là ai, có thể nắm được một người là tốt rồi.
- Nắm một người...
Mạc Vũ vỗ trán một cái, ta cũng muốn tùy tiện nắm một người, nhưng đây dường như là cùng một người...
...
Gian phòng yên tĩnh trong viện của hùng sư đuôi vàng.
Trương Huyên ngồi ngay ngắn ở bên trong, điều chỉnh không biết bao lâu, mới từ trong cảm giác mệt mỏi sau khi trị liệu cho hùng sư đuôi vàng khôi phục lại.
Ngay sau đó, cổ tay hắn lật một cái, một viên linh thạch xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Bắt đầu đi!
Điều chỉnh trạng thái xong, thu thập cũng đủ linh thạch, tất nhiên hắn muốn lại một lần nữa nâng cao tu vi.
Tinh thần thoáng động, công pháp thiên đạo Tông Sư cảnh nhanh chóng vận chuyển ra.
Vù vù vù vù!
Công pháp thiên đạo nhanh chóng từ trong linh thạch lấy ra linh khí, tinh luyện là chân khí dung nhập đan điền, tu vi của hắn cũng đang không ngừng tiến bước.
Tông Sư trung kỳ đỉnh phong!
Tông Sư hậu kỳ!
Tông Sư hậu kỳ đỉnh phong!
...
Ầm ầm!
Hơn nửa canh giờ sau, Khí Hải nổ lớn một trận. Toàn thân hắn giống như là phá tan tấm lá chắn nào đó. Kình khí cuồng bạo, chạy khắp toàn thân. Một khí tức cường đại, từ trên người hắn tự nhiên sinh ra.
So với trước kia, đã cường đại không chỉ gấp đôi. Hình như hắn nắm giữ lực lượng dùng không hết.
Ầm!
Cảm nhận được trên người dâng trào chân khí hung bạo mạnh mẽ, Trương Huyền chợt đứng phắt dậy, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Tông Sư cảnh đỉnh phong... Cuối cùng đã tới!