Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khổng sư thu đồ Đệ, môn sinh của thánh nhân (2)


trước sau

Trương Huyền lắc đầu.

Ban đầu còn nghĩ, chờ hắn độc thể tu luyện xong, truyền thụ một bộ võ kỹ. Như vậy chí ít có thể khiến cho khả năng báo thù tăng lớn hơn một chút.

Ai biết vừa tu luyện xong liền đi, cũng không nói một tiếng. Thoạt nhìn tính tình trầm ổn, làm việc, vẫn lỗ mãng như thế.

Thật ra, Trương Huyền cũng biết, sở dĩ chưa nói đã đi, là không muốn liên lụy tới mình.

Nếu như mình biết, nhất định sẽ tiến hành can thiệp. Một khi gặp phải nguy hiểm, vô cùng có khả năng ra tay giúp đỡ. Như vậy, chẳng khác nào hắn cũng rơi vào trong vũng bùn.

Vì đề phòng ân sư giảng dạy bị liên lụy vì hắn, hắn mới viết lá thư xoay người rời đi, khiến cho ai cũng không biết hắn đi chỗ nào.

Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nghĩ lại thật nhiều.

- Trở về phòng học trước đã!

Thở dài một tiếng, Trương Huyền đi về phía phòng học.

Tuy rằng cảm thấy người này có chút lỗ mãng, thật ra phần nhiều hơn chính là cảm động.

- Sư sinh sư sinh, sư như thế nào? Sinh như thế nào?

Vừa đi về phía trước, hắn vừa suy nghĩ tìm hiểu, một ý nghĩ xông ra.

Sống lại tới nay, hắn cũng là vì mục đích thu học sinh, cũng vì các loại mục đích truyền thụ tri thức.

Tuy rằng cũng là thật lòng thật ý, truyền thụ tri thức cũng suy nghĩ sâu xa, không có một tia giả tạo... Nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, chưa từng hoàn toàn mang vào nghề nghiệp lão sư này.

Thật giống như một ít phụ mẫu trẻ tuổi, tuy rằng sinh ra hài tử, cũng vô cùng chiếu cố, vô tư kính dâng, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại không có khái niệm của người làm cha, làm mẹ.

Kiếp trước Trương Huyền chỉ là nhân viên quản lý Đồ Thư Quán của trường cao đẳng, không phải là lão sư thật sự.

Kiếp này cho dù thu không ít học sinh, thứ nhất, thời gian ngắn ngủi, thứ hai, sự tình phong phú, không rảnh chú ý tới nhiều.

Lúc này xúc động trước hành động của Lộ Trùng, bất tri bất giác, hắn dẫn động tâm cảnh.

- Truyền thụ tri thức lại là “sư”? Thu được học thức lại là “sinh”?

- Không đúng, sư không nên đơn giản như vậy. Sinh cũng không phải dễ dàng như vậy!

Từng cảnh tượng khi chung đụng với đám người Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng chảy xuôi ở trong đầu, tâm cảnh của Trương Huyền càng lúc càng trống trải, càng lúc càng rõ ràng.

- Là một loại ăn ý, một loại trách nhiệm, một loại ỷ lại, một loại...

Ầm ầm!

Không biết qua bao lâu, Trương Huyền chỉ cảm thấy ánh mắt liền sáng ngời, dường như gông cùm xiềng xích gì đó bị đánh nát, rộng mở rõ ràng.

Ngay sau đó một lực lượng cuồn cuộn, giống như đường vân, từ trên trời hạ xuống, tiến vào trong đầu, khiến cho tâm cảnh của hắn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng thuần hậu.

- Bảo mọi người không nên quấy rầy, ta phải bế quan!

Cảm nhận được trên phương diện tâm cảnh biến hóa, Trương Huyền cũng không nhẫn nại được nữa, căn dặn Mạnh Đào một tiếng, thân thể thoáng một cái, tiến vào phòng học nhỏ, ngồi xuống.

...

Danh Sư Đường.

- Phụ thân, ta nói là sự thật. Liễu Trình lão sư kia thật sự chỉ điểm cho Mộc đan sư chế luyện ra đan dược tứ phẩm...

Khương Thần nhìn về phía phụ thân cách đó không xa.

Cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy được khiến hắn thật sự quá chấn động kinh ngạc, đến bây giờ còn chưa
tỉnh táo lại được.

Sáng sớm dậy, hắn lại tìm đọc không ít sách. Lúc này hắn mới hiểu được, chỉ điểm luyện đan sư nhị tinh chế luyện đan dược tứ phẩm là khó khăn tới mức nào. Tuyệt đối không phải chỉ tinh thông dược lý, là có thể hoàn thành.

Nói cách khác, vị Liễu lão sư này tuyệt đối tinh thông luyện đan, thậm chí còn là cao thủ cực kỳ lợi hại.

- Ừ, ta tin tưởng!

Khương đường chủ gật đầu.

Hắn sớm biết vị sư huynh này của mình có thuật luyện đan hơn người, nhưng phát sinh loại hành động này, vẫn khiến hắn bất ngờ.

- Phụ thân, phụ thân lại nói cho ta biết, vị Liễu lão sư này và Trương sư bá có phải có liên hệ gì hay không?

Thấy phụ thân cũng không lộ ra biểu tình bất ngờ, Khương Thần hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Bắt đầu từ hôm qua, hắn đã nghi ngờ.

Trương sư tinh thông luyện đan, Liễu lão sư cũng tinh thông! Trương sư ra đi thí luyện biến mất, Liễu lão sư lại xông ra... Hai thiên tài cấp lợi hại như vậy, tự nhiên không có bất kỳ tiếp xúc nào... Khiến cho hắn không thể không suy nghĩ.

Thấy con trai có lòng nghi ngờ, Khương đường chủ đang muốn nói chuyện, đột nhiên đứng ở tại chỗ, biến sắc.

- Cái gì?

Không chỉ là hắn, Khương Thần cũng sửng sốt một cái.

- Là Phong Sư điện!

Thân thể Khương đường chủ thoáng lắc một cái, lao vọt thẳng ra ngoài. Khương Thư theo sát phía sau.

Vừa rời khỏi viện, nhất thời hắn phát hiện, tất cả danh sư trong toàn bộ Danh Sư Đường đều bị kinh động, vội vàng vọt tới phía trước.

Phong Sư điện, địa phương sau khi sát hạch danh sư, trao tặng huy hiệu danh sư, sắc phong danh sư.

Bình thường sát hạch danh sư thành công, đều cần phải ở chỗ này xin huy hiệu, bái tế bức tượng Khổng sư, thu được Danh Sư Đường tán thành, tương tự với một ít gia tộc nhận tổ quy tông, tế tổ.

Về phần hội vấn đáp, tương đương với tuyên bố thân phận, khiến cho tất cả mọi người thừa nhận, là sau khi bái tế ở chỗ này. Cho nên, Trương Huyền vẫn chưa tới nơi đây.

Vù vù vù vù!

Rất nhiều danh sư đồng thời đi tới Phong Sư điện, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trước mắt, bài vị do vô số tiền bối lưu lại không ngừng lắc lư, giống như động đất.

Phù phù! Phù phù! Phù phù!

Bài vị liên tiếp lắc lư.

- Vạn bài chấn động. Đây là...?

Môi Khương đường chủ run rẩy.

- Không chỉ có như vậy. Đường chủ ngài xem...

Một danh sư chỉ về phía trước.

Khương đường chủ và những người khác nghe nói như thế đồng thời nhìn lại.

Chỉ thấy bức tượng Khổng sư cao lớn ở chính giữa gian phòng, cũng thoáng chấn động, không ngừng lắc lư.

- Đây là... Khổng sư thu đồ đệ, môn sinh của thánh nhân?

Một tiếng thét kinh hãi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện