Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Vậy đánh làm ra lựa chọn (1)


trước sau

- Ngươi chính là Liễu Trình?

Nhìn về phía người thanh niên đứng ngoài cửa, Lâm Nhược Thiên híp mắt lại.

Đối phương lớn lối như vậy, còn tưởng rằng là ba đầu sáu tay. Không nghĩ tới chỉ là một kẻ Thông Huyền cảnh sơ kỳ. Thực lực như vậy, trong viện chộp một cái cũng được một đống lớn, ném ra bên ngoài không hề có người nào nhặt.

Cũng dám chạy tới Lâm gia bọn họ gây phiền phức, có phải đầu óc có vấn đề hay không?

- Ngươi là gia chủ của Lâm gia?

Không trả lời lời của đối phương, Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng, hờ hững nhìn qua.

- Lão sư, hắn là gia chủ Lâm gia, Lâm Nhược Thiên!

Lộ Trùng xiết chặt nắm đấm.

Trước đây Lâm Lung phái người giết toàn gia bọn họ, vị Lâm Nhược Thiên này khẳng định cũng có tác dụng mấu chốt!

Bằng không, một nữ nhân gả ra ngoài từ lâu, làm sao có thể biết Cù gia bọn họ ở đâu? Có thể chém giết sạch sẽ, một người cũng không hề buông tha?

Hai năm qua, tuy rằng không báo thù, nhưng tất cả lớn nhỏ Lâm gia, nhân vật có mặt mũi, đều ghi tạc sâu sắc trong đầu, hoàn toàn không dám quên.

- Lâm Nhược Thiên?

Nghe được quả nhiên là gia chủ, Trương Huyền thoả mãn gật đầu:

- Ngươi đã là gia chủ vậy lại dễ làm. Cù Trùng, người học sinh này của ta, hai năm trước, các ngươi giết cả nhà của hắn một trăm ba mươi bảy người, có thể còn nhớ rõ không?

- Cù Trùng? Tiểu súc sinh chạy trốn kia? Còn chưa có chết sao?

Lâm Nhược Thiên sửng sốt.

Hai năm trước một đứa trẻ nhỏ trốn đi, hắn làm sao không biết. Chỉ có điều thực lực người này quá thấp, thiên phú cũng không được tốt lắm, hắn không coi ra gì. Không nghĩ tới, đứa trẻ đó tự nhiên trở thành tai hoạ ngầm!

Chưa đầy hai năm ngắn ngủi, người trẻ đó đã đạt được Tông Sư cảnh!

Chỉ có điều...

Chạy trốn lại như thế nào? Ngày hôm nay qua chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Đừng mong rời đi!

Hắn nhướng mày, ánh mắt liên tục hiện lên sát cơ, ra hiệu một chút. Mấy vị trưởng lão nhất thời chậm rãi từ hai bên bao vây lại, phong tỏa tất cả đường lui của Trương Huyền và Lộ Trùng.

- Không chết là hay nhất. Hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi tới hoàng tuyền cùng những người thân đoàn tụ!

Hắn lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên.

- Giết một trăm ba mươi bảy người? Lâm gia chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Đúng vậy, trước đó có Cù gia, ta cũng đã nghe nói qua. Sau lại nói bọn họ dời đi, cũng không có lưu tâm. Nghe giọng điệu này, đều bị các ngươi giết sạch?

- Vương thành cấm giết chóc, càng chưa nói tới tàn sát cả nhà. Chuyện ngày hôm nay phải nói rõ ràng!

...

Các nhân vật có mặt mũi xung quanh, nghe được hai người nói chuyện, toàn bộ đều nhìn lại.

Cù gia tuy rằng không tính là gia tộc nổi danh gì cả, nhưng cũng không tính là quá yếu. Bọn họ biết được tin tức là dời đi, không nghĩ tới lại bị người sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết.

Thảo nào lão sư người ta tìm tới cửa. Mối hận diệt môn, đổi lại thành ai cũng không thể tha thứ.

Bọn họ ngày hôm nay bị hậu bối lôi kéo qua, đã sớm làm xong dự định, chỉ là trợ trận, làm người hoà giải, cũng không dự định cùng Lâm gia đối nghịch.

Chỉ có điều, biết được vụ án thảm khốc này, sắc mặt mỗi người đều khó coi.

Lâm gia có thể lặng lẽ không một tiếng động tiêu diệt môn Cù gia, cũng sẽ có thể giết chết gia tộc của bọn họ.

Xem ra sau này phải cẩn thận!

- Lâm gia làm việc, vẫn không cần phải giải thích với các ngươi!

Bàn tay vẫy một cái, cắt ngang tiếng bàn luận của mọi người, Lâm Nhược Thiên cười lạnh:

- Cù gia cấu kết với kẻ thù bên ngoài, có ý đồ tập kích bất ngờ thái tử phi... Chuyện này, tội danh thành lập, không tin có thể đi tới Hiên Viên vương quốc kiểm tra!

- Ngươi... Nói bậy!

Không nghĩ tới đối phương đổi trắng thay đen, Lộ Trùng tức giận, toàn thân
run rẩy.

- Được rồi, có thể sử dụng những phương pháp khác giải quyết, đừng nói nhảm nữa!

Vỗ nhẹ vào vai của học sinh, mí mắt của Trương Huyền thoáng nâng lên, nhìn về phía Lâm Nhược Thiên trước mắt:

- Nếu ngươi thừa nhận chuyện Cù gia diệt vong và Lâm gia các ngươi có liên quan, vậy là tốt rồi. Hiện tại cho hai người các ngươi lựa chọn. thứ nhất, giao hung thủ ra, tự sát tạ tội! Thứ hai, toàn bộ Lâm gia sẽ bị chôn cùng!

- Chôn cùng? Muốn Lâm gia chúng ta chôn cùng? Chỉ dựa vào hai người các ngươi? Ha ha!

Giống như là nghe được chuyện nực cười nào đó, Lâm Nhược Thiên đầy thương hại nhìn qua.

Cù Trùng này từ nơi nào tìm ra một lão sư đầu óc có bệnh như vậy? Nếu như hắn vẫn ẩn giấu, mình khẳng định không biết, hắn có lẽ còn có thể tiếp tục sống tạm. Hiện tại vừa xuất hiện, chẳng khác nào chặt đứt đường lui, hoàn toàn không có cách nào trốn.

Một Thông Huyền cảnh sơ kỳ, một Tông Sư trung kỳ, chỉ như vậy... khiến cho Lâm gia bọn họ chôn cùng?

Tuy nhiên người này có khả năng sử dụng loại phương pháp nào đó che giấu tu vi, nếu không cũng không có khả năng đánh bị thương tam trưởng lão.

Dù vậy, còn trẻ như vậy, lại ở Thiên Vũ vương quốc, thực lực có thể cao bao nhiêu?

Tông Sư đỉnh phong thì thế nào?

Ở trước mặt nửa bước Chí Tôn hắn, cũng chỉ càn tiện tay là có thể giết chết!

Không chỉ hắn có biểu tình này, mọi người đến đây giúp đỡ, cũng đầy nghi ngờ.

Mở miệng bảo Lâm gia chôn cùng... Lời này ngay cả vương thất Thiên Vũ cũng không dám nói. Ngươi chỉ là một Thông Huyền cảnh sơ kỳ nho nhỏ, không nên tự tin như vậy chứ?

Trong lòng Mạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy quái.

Liễu hội trưởng... Rốt cuộc lấy từ đâu tới tự tin và chỗ dựa này?

Không nhịn được, hắn nhìn về phía nữ nhi.

- Con... Cũng không biết!

Mạc Vũ lắc đầu.

Ngày sát hạch danh sư đó, nàng tận mắt nhìn thấy được Trương Huyền đột phá. Đến bây giờ cũng không quá sáu, bảy ngày. Chút thời gian này, có khả năng Tông Sư sơ kỳ cũng chưa từng được củng cố, lại chạy đến nơi đây nói khoác không biết ngượng, luôn mồm muốn tiêu diệt Lâm gia...

Lẽ nào... hắn mang theo Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú tới?

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây. Nửa cái bóng của man thú cũng không có.

Không có Khiếu Thiên thú? Hắn dựa vào cái gì nói như vậy? Thật không sợ vị Lâm Nhược Thiên trước mắt này nổi giận? Trực tiếp ra tay sao?

...

- Ý của ngươi là... hai lựa chọn này, không đáp ứng thì sao?

Không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía Lâm Nhược Thiên.

- Đáp ứng ngươi tê liệt à! Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, lão tử sẽ thanh toàn cho ngươi!

Lâm Nhược Thiên không nói chuyện, một trưởng lão không thể tiếp tục kìm chế được, rít gào một tiếng, đi ra.

Ầm ầm!

Một trong đám người đi ra, khí tức trên người lập tức giống như là đốt xăng vậy, mạnh nổ tung, chân khí cuồng bạo mang theo tất cả cuốn đi, giống như cuồng phong gào thét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện