Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khổng sư tự tay viết (1)


trước sau

Tường đưa tin, phía trên bố trí trận pháp đặc biệt, cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể truyền lại tin tức.

Tường phương pháp luyện đan, tường nghi vấn khó xử lý cũng có nguyên lý tương đồng.

Thứ này giá trị chế tạo cực cao. Mặc dù chỉ là một mặt tường, ở phía trên lại bố trí trận pháp tam phẩm đỉnh phong, dựa vào trận pháp truyền lại tin tức.

Giá trị to lớn, cho dù vương thất Thiên Vũ, cũng không lấy ra được.

Cũng chỉ có một ít nghiệp đoàn đẳng cấp cao, mới có đầy đủ khả năng.

Ai cũng không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên cũng có một bức tường.

Xem ra vì bảo vệ gia tộc, vị thái tử phi Lâm Lung này thực sự tốn giá lớn cực lớn.

- Lâm gia bị ác tặc Liễu Trình đạp bằng. Vi phụ, Lâm Lang trọng thương, viện trợ!

Cầm lấy bút lông, cắn răng một cái hắn viết một hàng chữ ở phía trên.

Vù!

Ánh sáng lóe lên, chữ viết chậm rãi biến mất.

Làm xong những điều này, Lâm Nhược Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên một sự tàn nhẫn, cắn chặt hàm răng.

- Liễu Trình, vương thất Thiên Vũ... vì chuyện ngày hôm nay, ta phải khiến cho các ngươi trả giá thật lớn!

...

Hiên Viên vương quốc, một tòa hành cung thật to sát vương cung.

Đông cung, cũng gọi là Thái Tử cung, là chỗ ở của thái tử Hiên Viên vương quốc.

Một gian phòng bên trong góc khuất của hành cung, một bức tường trắng đừng sừng sững, trước đó không có bất cứ động tĩnh gì, đột nhiên ánh sáng lóe lên, hiện lên một nhóm chữ.

- Đã xảy ra chuyện. Nhanh đi bẩm báo nương nương...

Một tên hộ vệ bảo vệ tường biến sắc, vội vàng phân phó.

Người khác không biết vách tường này là cái gì, nhưng hắn hiểu rất rõ, nó nối liền với nhà cũ của thái tử phi nương nương. Bình thường không có bất kỳ tin tức truyền lại, đột nhiên kích hoạt, hơn nữa còn viết ra một đoạn văn như vậy, nói rõ... khẳng định xảy ra chuyện lớn!

Thời gian không lâu, một nữ tử duyên dáng sang trọng vội vã đi tới.

Thái tử phi của Hiên Viên vương quốc, Lâm gia Lâm Lang tỷ tỷ, Lâm Lung!

- Phụ thân... Đệ đệ!

Nhìn thấy rõ ràng dấu vết chữ phía trên, toàn thân nữ tử run rẩy, một luồng sát khí từ trong đôi mắt đẹp sôi trào ra.

Người nhà là điểm nàng để ý nhất. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới mình mới rời khỏi không bao lâu, lại xuất hiện loại tình huống này!

- Liễu Trình? Liễu Trình này là ai?

Nổi giận gầm lên một tiếng, hận ý của Lâm Lung tuôn ra:

- Người đâu, tìm Lương thống lĩnh qua cho ta!

- Vâng!

Hộ vệ vội vàng đi ra ngoài.

Lương thống lĩnh, Lương Thanh Mệnh, đại thống lĩnh Hiên Viên Thái Tử cung, nhân vật Chí Tôn hậu kỳ cường đại, chịu trách nhiệm an toàn cho đông cung.

Chỉ nghe lệnh của thái tử cùng thái tử phi.

Rất nhanh, một người trung niên đã đi tới.

Toàn thân áo đen, hai mắt sáng như điện, khiến cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng đến cực điểm, khiến người ta xem một chút, lại không nhịn được, không ngừng run rẩy.

- Nương nương tìm ta?

Vừa khom người, Lương Thanh Mệnh ôm quyền.

- Lương thống lĩnh, chọn hai vị cao thủ theo ta đi tới Thiên Vũ vương thành!

Lâm Lung nói.

- Thiên Vũ vương thành?

Lương Thanh Mệnh nghi ngờ nhìn qua.

- Đúng. Gia tộc Lâm gia ta bị người san bằng. Bản thân đệ đệ và phụ thân ta đều bị trọng thương. Động tác của ngươi phải nhanh...

Một tiếng gào thét vang lên, Lâm Lung đầy sốt ruột:

- Không
được, tìm hai người không được. Ngươi theo ta cùng đi! Chỉ có thực lực của ngươi ta mới yên tâm!

- Ta?

Lương Thanh Mệnh do dự:

- Nhưng thái tử xuất ngoại còn chưa có hồi cung. Ta rời đi, không cần xin phép một chỉ thị một chút sao?

- Xin chỉ thị cái gì? Nếu không nhanh lên một chút, Lâm gia chúng ta cũng sẽ bị huỷ diệt!

Lâm Lung vung tay áo một cái.

- Vâng!

Biết thái tử sủng ái nhất vị nương nương này. Nếu gia tộc của nàng thật sự bị huỷ diệt, mình cũng chịu không nổi, Lương Thanh Mệnh không do dự quá lâu, trực tiếp gật đầu một cái:

- Nếu như không có thời gian, cưỡi Kim Lân thú tia chớp của thái tử! Nó đạt tới Chí Tôn trung kỳ, tốc độ cực nhanh. Thiên Vũ vương thành cách nơi này tuy rằng rất xa, thời gian hai ngày là được đến!

- Được!

Lâm Lung gật đầu.

Kim Lân thú tia chớp của Thái tử điện hạ, là man thú cấp Chí Tôn. Ngày đi mấy vạn dặm không thành vấn đề.

Cưỡi nó đi tới, có lẽ còn có thể tới kịp.

- Để cho thuần thú Tông Sư Chu Tiến theo, do hắn khống chế, tốc độ nhanh hơn!

Lâm Lung lại phân phó.

- Được!

Lương Thanh Mệnh xoay người chuẩn bị.

Thời gian không đến một nén hương, một con man thú cực lớn xuất hiện ở sân. Lâm Lung tiến vào gian phòng trên lưng nó. Man thú vỗ cánh, bay thẳng lên phía trời cao.

...

Ầm! Ầm!

Chậm rãi đi về phía trước, liên tục phá vỡ bảy, tám chỗ trận pháp, cuối cùng đi tới gian phòng Lâm Nhược Thiên chạy trốn.

Đi theo phía sau đám người Trương Huyền, Liêu Huân lúc này mới biết sự cường đại của người thanh niên trước mắt này.

Bất kỳ trận pháp nào, xem một chút, là có thể một cước đạp cho dừng lại... Đã không thể dùng từ khủng khiếp để hình dung nữa.

May mà vừa rồi mình phản ứng nhanh, lập tức đoạn tuyệt với Lâm gia. Bằng không, hiện tại khẳng định chết cũng không biết chết như thế nào.

- Đuổi theo thật nhanh!

Cửa phòng đẩy ra, hình như sớm biết rằng bọn họ sẽ tới, Lâm Nhược Thiên hoàn toàn không có chút khẩn trương, vẻ mặt dữ tợn:

- Chỉ có điều, cho dù đuổi qua, ngươi dám giết ta sao? Ta đã thông báo với thái tử phi nương nương, người của nàng rất nhanh sẽ lại tới! Chỉ cần ngươi lại dám đụng đến một cọng lông măng của ta, không chỉ các ngươi phải chết, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, cũng phải bị huỷ diệt!

- Ý tứ của ngươi, không động thủ với ngươi, người gọi là thái tử phi nương nương lại không động thủ với chúng ta?

Thấy đối phương tự tin như vậy, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.

Thù đã kết, cho dù không động thủ, đối phương cũng chắc chắn sẽ không buông tha mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện