Đồng tử co lại, thân thể Lương Thanh Mệnh run rẩy.
Cường giả Hóa Phàm Cảnh, Hiên Viên vương quốc cũng gần như không có. Vương quốc nhất đẳng này từ nơi nào xuất hiện?
Hơn nữa, hơi thở đối phương không tiêu tan. Một câu nói lực công kích lớn như vậy... Cho dù ở trong Hóa Phàm, sợ rằng cũng đạt được cảnh giới nhất định, không phải hạng người tầm thường!
- Cái này...
Mọi người đang đưa mắt tập trung qua, lúc này tất cả đều mở to hai mắt nhìn, suýt nữa lập tức bị hù chết.
Cường giả Chí Tôn hậu kỳ toàn lực đánh ra công kích, bị một tiếng hét liền vỡ nát. Bản thân còn thiếu chút nữa từ trên đầu man thú ngã xuống...
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Đây... danh sư này, con có biết không?
Mạc Thiên Tuyết không nhịn được nhìn về phía nữ nhi.
Không biết vị “Tiểu Tô” này là ai, nhưng hắn mặc trang phục danh sư đặc biệt, liếc mắt vẫn có thể nhìn ra.
Một tiếng hét, lại đánh tan một đòn toàn lực của Chí Tôn hậu kỳ. Đây là nhân vật cường hãn từ nơi nào xuất hiện?
Có cần mạnh mẽ như vậy hay không?
- Cái này...
Mạc Vũ cũng sửng sốt.
Thời điểm Tô sư, Lăng sư tới, nàng vẫn chưa trở lại, cũng chưa từng thấy qua. Ngay sau đó Trương Huyền, Mạc Hoằng Nhất sát hạch, cũng không ở lại lâu.
Bởi vậy, chuyện hai vị danh sư tứ tinh của nghiệp đoàn danh sư xuất hiện, nàng cũng không hiểu quá rõ.
Hơn nữa, cho dù biết rõ ràng, nàng cũng khẳng định không thể tin được, có người dám gọi danh sư tứ tinh là “Tiểu Tô“... Người trung niên kia lại là dạng tồn tại đáng sợ tới mức nào?
- Xuống đây đi!
Chấn động kinh ngạc còn không có kết thúc. “Tiểu Tô” phía dưới cong lưng, lại hừ một câu.
Ầm!
Giống như thanh kiếm sắc bén cắt phá trường không, bị kình khí này chấn động, Kim Lân thú tia chớp trên không trung còn chưa có kịp phản ứng, thân thể lại thoáng lảo đảo một cái, rơi thẳng tắp xuống dưới.
Ầm!
Bụi bặm bay lên. Đám người mới vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi, dự định phải tàn sát Trương phủ, chém giết Trương Huyền, thật sự ngã xuống đất.
Bị rơi tới thất điên bát đảo, thật vất vả mới tỉnh táo lại, Lâm Lung vội vàng nhìn về phía phụ thân và đệ đệ trên lưng man thú. Vừa nhìn, nàng thiếu chút nữa thì lập tức điên mất.
Chỉ thấy Lâm Lang vốn đang hôn mê bất tỉnh, vừa ngã, tất cả chân tay đều gãy, hơi thở bất cứ lúc nào cũng sẽ dừng lại, nhất định là không sống nổi.
Lâm Nhược Thiên vừa ăn đan dược vào, còn có chút tinh thần, lúc này cũng nôn ra từng ngụm máu, vết thương cũ mới nhanh chóng lộ ra, có thể cứu sống hay không, cũng còn khó nói được.
Lâm Lung phát điên.
Chúng ta là tới báo thù...
Kết quả một người chưa giết qua, thậm chí ngay cả Trương Huyền cầm đầu gây họa còn chưa thấy, phụ thân, đệ đệ thiếu chút nữa đã chết. Nàng cũng bị rơi muốn nôn ra máu. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Lương thống lĩnh, ngươi làm ăn cái gì không biết? Mau giết hắn...
Ngồi ở trong gain phòng trên lưng con Kim Lân thú tia chớp, cũng không biết nhiều về tình huống bên ngoài, chỉ nghe được lời nói chuyện, còn tưởng rằng là Lương Thanh Mệnh cố ý nhường, sắc mặt Lâm Lung dữ tợn, rít gào một tiếng.
- Giết?
Thân thể Lương thống lĩnh run lên, suýt ngất đi.
Giết thế nào?
Đối phương lại là cường giả Hóa Phàm Cảnh, ngươi bảo ta giết hắn? Hay là bảo ta đi chịu chết?
Thái tử người anh minh như thế, thế nào cưới phải một kẻ ngu ngốc thiếu hụt giống như ngươi?
-
Giết ta?
Tô sư nhìn qua.
Tuy rằng hắn đột phá tu vi, nhưng đau đớn trên người còn chưa có biến mất. Hắn vốn đã phiền não, thấy nữ nhân trên lưng man thú vọt ra, vừa mở miệng lại muốn giết mình, sắc mặt hắn trầm xuống.
- Không phải, không phải... Tiền bối bớt giận!
Thân thể run lên, Lương thống lĩnh liên tục xua tay.
- Ngươi sợ hắn làm cái gì? Chỉ là danh sư của vương quốc nhất đẳng mà thôi, còn có thể làm gì được ngươi?
Thấy thuộc hạ không chịu hăng hái tranh giành như thế, trực tiếp gọi đối phương là tiền bối, Lâm Lung càng tức giận hơn.
Nàng vốn cũng là một người rất thông minh. Chỉ có điều phụ thân, đệ đệ đã chạy tới, muốn tự tay đâm chết kẻ thù không thành, lập tức rơi vào tình cảnh sắp chết, nàng sớm đã tức giận tới mức hồ đồ.
- Coi thường danh sư!
Sắc mặt Tô sư trầm xuống:
- Vả miệng!
Có thể trở thành danh sư tứ tinh, tất nhiên không phải dạng người hiền lành gì. Lời này của đối phương, rõ ràng không để danh sư vào mắt, tâm tình hắn trầm xuống.
- Vâng...
Có chút do dự, Lương Thanh Mệnh cuối cùng vẫn là xoay người sang chỗ khác.
Cho dù là thái tử phi, hắn cũng không có cách nào. Vị trước mắt này lại là cường giả Hóa Phàm cảnh. Chỉ cần dám không tuân thủ, chỉ sợ tất cả đám người bọn họ ngày hôm nay đều sẽ chết ở chỗ này.
- Lương thống lĩnh, ngươi muốn làm gì?
Thấy bộ dáng của hắn, Lâm Lung sửng sốt. Nàng còn chưa nói hết lời, chỉ thấy thân thể người này thoáng lắc một cái, đã đi tới trước mặt, một cái tát đánh tới.
Bốp!
Hoàn toàn không có chút phản kháng nào, Lâm Lung bị đánh một cái bổ nhào bay ra ngoài, đầu úp sát trên mặt đất, hàm răng rơi đầy đất.
Nàng mặc dù là thiên tài, tiến bước cũng rất nhanh, lại chịu giới hạn của tuổi tác, cũng không quá Tông Sư hậu kỳ mà thôi, làm thế nào chống đỡ được công kích của cường giả Chí Tôn hậu kỳ.
Bốp bốp bốp bốp!
Đánh một cái tát, thấy cao thủ trước mắt không hề nói dừng, Lương thống lĩnh không dám do dự, tiếp tục tát qua.
- Ngươi... Ngươi...
Bị liên tục tát mấy cái, gương mặt vốn thanh tú, sưng lên giống như đầu heo. Lâm Lung có ngốc cũng hiểu rõ làm sao có thể có chuyện này. Nàng tức giận, thân thể mềm mại run rẩy loạn, lại nhìn về phía Tô sư, nhìn về phía người trung niên Dương sư kia, lộ ra sự hận thù nồng đậm.
Từ Lâm gia sinh ra, đến khi trở thành thái tử phi, nàng luôn luôn xuôi dòng thuận gió, làm sao chịu nổi sỉ nhục lớn như vậy.
Loại thù hận này, cho dù dốc hết nước Tam Giang cũng khó mà rửa sạch.