Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thái tử quyết định (1)


trước sau

- Thái tử điện hạ, nhất định phải làm chủ cho ta, giết chết người kia, báo thù rửa hận cho ta!

Bên trong gian phòng đóng kín, một nữ nhân hoàn toàn thay đổi, toàn thân sưng phù, quỳ trên mặt đất, lên tiếng gào thét.

Chính là thái tử phi Lâm Lung bị điên cuồng đánh một trận, sau đó lại bị rơi tới nửa chết nửa sống.

Thời khắc này, nàng dùng thuốc chữa thương, khôi phục một ít, nhưng khắp người vẫn sưng phù, bẩn xấu không chịu nổi.

Phía trước nàng, một người thanh niên đang ngồi, dáng vẻ ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, trên mặt góc cạnh rõ ràng như đao, cương nghị, thường xuyên có thể thấy được vẻ uy nghiêm lộ ra, thân ở chức vị cao.

Đó chính là thái tử điện hạ của Hiên Viên vương quốc, Đinh Mục!

- Báo thù?

Bốp!

Một cước đạp qua, Đinh Mục tức giận, sắc mặt đỏ lên, thân thể run rẩy:

- Nàng có biết mình rốt cuộc đắc tội với người nào không? Còn dám nhắc tới báo thù với ta?

Thời điểm Lâm Lung rời khỏi hành cung thái tử, hắn vừa vặn không ở đó. Khi trở về nghe được tin tức lại chạy qua, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Không nghĩ tới, vẫn tới muộn!

Biết nữ nhân của mình bị đánh nửa chết nửa sống, hắn vẫn không lỗ mãng tìm vị Trương sư kia gây phiền phức, mà là phái người hỏi thăm một chút. Không hỏi thăm còn tốt. Sau khi nghe ngóng, hắn thiếu chút nữa thì lập tức hù chết.

Thiên tài danh sư liên tiếp phá vô số kỷ lục, còn có một lão sư sâu không lường được...

Lâm gia các ngươi đắc tội người nào không được? Không cần đắc tội lợi hại như vậy!

Báo thù? Báo thù thế nào đây?

Chuyện Tô sư, Lăng sư tới Danh Sư Đường, người biết không nhiều lắm, cũng là danh sư chính thức, thăm dò không ra. Mà trước đây Lương Thanh Mệnh không phải là đối thủ, sự thực bày ra ở đó.

Một tiếng quát khiến cho cường giả Chí Tôn hậu kỳ và Kim Lân thú tia chớp mất đi năng lực phản kháng, nhấc mọi người lên ném ra, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn ngoan độc. Cho dù toàn bộ Hiên Viên vương quốc cộng lại, cũng không chống đỡ nổi!

Thật muốn báo thù cho nàng, không phải là toàn bộ vương quốc cũng chôn vùi vào trong sao?

Đùa gì thế!

- Ta đương nhiên biết hắn là ai. Danh sư nhị tinh của Danh Sư Đường. Phía sau còn có một vị sư phụ hư hư thực thực danh sư tứ tinh!

Bị đạp ngã trên mặt đất, Lâm Lung vẫn không sốt ruột, mà cười lạnh nhìn qua.

Thái tử cũng biết, nàng khôi phục lại, tự nhiên cũng nghe.

- Biết còn nói thừa? Danh sư tứ tinh, tệ nhất cũng phải đạt được Hóa Phàm cảnh. Loại cường giả này, đừng nói Hiên Viên vương quốc, cho dù ở liên minh vạn quốc, cũng là nhân vật lớn, chúng ta không thể đắc tội được!

Bàn tay vẫy một cái, Đinh Mục đưa ra quyết định:

- Được rồi, chuyện này đến đây thì dừng. Sau đó đừng nhắc lại nữa!

- Đừng đưa ra quyết định sớm như vậy!

Lâm Lung đứng dậy:

- Điện hạ cũng biết vì sao Lâm gia ta và vị Trương Huyền này chọc ra thù hận?

- Không phải nàng giết toàn gia học sinh của hắn, mới dẫn
tới phiền phức hay sao?

Đinh Mục nhướng mày.

- Là ta phái người giết toàn gia Cù Trùng. Nhưng điện hạ có biết vì sao làm như vậy hay không?

Lâm Lung nói.

Đinh Mục nhướng mày.

Chuyện này, hắn thực sự không biết.

Bên ngoài có lời đồn là bởi vì tỷ tỷ của Cù Trùng, cùng Lâm Lang gây ra mâu thuẫn. Theo hắn thấy, sợ rằng không đơn giản như vậy.

Lâm Lung tuy rằng bao che khuyết điểm, không có khả năng là một người thấy được việc lớn. Bằng không, làm thái tử của Hiên Viên vương quốc, hắn cũng không có khả năng để ý.

Bình thường tiếp xúc, không tính là lỗ mãng. Thế nào lần này lại bất chấp sự tình khó có thể xử lý, trực tiếp động thủ?

Chẳng lẽ có ẩn tình gì?

Hắn không nhịn được nhìn qua.

- Điện hạ một lòng muốn bái nhập Lưu Vân Tông, ta vẫn nhớ ở trong lòng... Thật ra, nếu thật sự muốn thành công, vị Cù Trùng này, chính là mấu chốt trong mấu chốt!

Lâm Lung khẽ nói.

- A?

Đinh Mục sửng sốt.

Hiên Viên vương quốc mặc dù thuộc về liên minh vạn quốc, nhưng nếu nói xung quanh thế lực mạnh nhất, không ngoài Lưu Vân Tông này!

Duy trì liên tục bảy mươi bảy lần thi đấu danh sư, 36 lần quán quân đều ôm vào lòng. Số lượng vượt quá phân nửa, đủ thấy sự cường đại.

Liên minh vạn quốc thành tích tốt nhất, cũng mới là thứ hai mươi ba, thứ năm đếm ngược mà thôi.

Đinh Mục là thái tử Hiên Viên vương quốc, nhất định kế thừa vị trí quốc vương. Nhưng dã tâm của hắn không giới hạn ở trong này, mà là thiên địa rộng lớn hơn. Hắn sớm đã muốn bái nhập môn hạ Lưu Vân Tông, chỉ là vẫn không có cơ hội!

Một khi thành công, nhận được bồi dưỡng, nhất định có thể một lần bay lên trời, thành tựu Hóa Phàm, thậm chí đạt được cấp bậc cao hơn, cũng không phải là mộng tưởng.

Chỉ có điều khởi điểm của Lưu Vân Tông rất cao, muốn đi vào, làm gì có được dễ dàng như vậy. Hơn nữa hắn thuộc về thái tử thế lực vương quốc lân cận, không có người đắc lực đề cử, gần như là không có khả năng.

- Cù gia này, thoạt nhìn là một gia tộc tàn bại không ra gì, nhưng hàng vạn năm trước, lại đặc biệt lợi hại! Nhất là tiên tổ bọn họ, từng ở trong lúc vô ý đã cứu được Mẫn Thánh một cái mạng!

Lâm Lung nói.

- Mẫn Thánh? Nàng nói là... một trong bảy mươi hai thánh Khổng Môn... Mẫn Thánh Mẫn sư sao?

Đồng tử co lại, Đinh Mục hít thở dồn dập.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện