Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mười lồng thú (1)


trước sau

Các ngươi có ý tứ?

Trương Huyền kia là thiên tài, ta lại không phải sao?

Vì sao nói tới hắn, mỗi một người lại ôm kỳ vọng. Ta qua, ngược lại loại dáng vẻ này?

Mọi người đều là thuần thú sư nhị tinh, ta hình như không thể so kém gì so với hắn!

- Chúng ta không phải ý này. Mà là...

Phong đường chủ xấu hổ cười:

- Trận thi đấu thuần thú tập trung lại thiên tài trong phạm vi vương quốc phong hào, không thể khinh thường, vẫn cẩn thận một chút thì thỏa đáng hơn!

- Cẩn thận? Có gì phải cẩn thận! Hạng mục so tài lần trước, ta đã nghiên cứu qua, không phải là thuần phục một con man thú Chí Tôn sơ kỳ sao? Thực lực của ta bây giờ, tuy rằng còn kém hơn so với Chí Tôn, nhưng có tự tin có thể thành công!

Hai cánh tay của người thanh niên chấn động, tu vi trên người, thể hiện ra.

Lại là cường giả Tông Sư đỉnh phong!

Tông Sư đỉnh phong hơn ba mươi tuổi, cho dù ở Thiên Vũ vương quốc, cũng tuyệt đối được cho là thiên tài. Thảo nào có tự tin này.

- Hạng mục thi đấu, mỗi một lần cũng không quá tương đồng. Lần này cụ thể là cái gì ta cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều... Sở dĩ trận thi đấu lớn diễn ra sớm, nghe nói là bởi vì Hiên Viên Thú Đường bắt được một con man thú lợi hại, thuần phục nhiều lần cũng chưa từng thành công. Vì đề phòng đêm dài nhiều mộng, lúc này mới tập trung thiên tài đến đây!

Có chút do dự, Phong đường chủ nói ra tin tức biết được:

- Ta cảm thấy... Lần thi đấu này, khẳng định có liên quan đến con man thú này!

- Ta cũng cho là như vậy. Nếu không, trận thi đấu lớn thuần thú năm năm một lần, mỗi lần thời gian đều chính xác, không có khả năng đột nhiên sớm hơn!

Vương thú sư cũng gật đầu.

Mấy tin tức này là do một người bằng hữu của bọn họ ở Hiên Viên Thú Đường lặng lẽ truyền tới, cụ thể có phải thật như vậy hay không, vẫn còn cần nghiên cứu thêm.

Chỉ có điều, trải qua cân nhắc, cũng không giả.

Bằng không, trận thi đấu lớn thuần thú năm năm một lần, từ lâu hình thành quy luật, không cần thiết đột nhiên sớm hơn, khiến người ta trở tay không kịp.

- Thú Đường bắt một con man thú lợi hại? Cấp bậc gì?

La thú sư sửng sốt.

- Cụ thể ta cũng không rõ lắm!

Phong đường chủ lắc đầu.

Hắn mặc dù là đại lão quản lý Thú Đường một phương, nhưng Hiên Viên Thú Đường rõ ràng cao hơn một cấp. Không ít chuyện, hắn vẫn không có tư cách biết được.

- Ngay cả thuần thú sư tam phẩm cũng không có cách nào, thế hệ trẻ tuổi, có ai có thể thành công? Cho dù có liên quan tới điều này, sợ rằng nghiên cứu tập tính, yêu ghét của man thú, trợ giúp cho thuần phục mà thôi!

La thú sư hất đầu lên, khí phách bắn ra khắp nơi:

- Về điểm ấy, ta không thua bất kỳ kẻ nào!

Trận thi đấu lớn thuần thú của Thú Đường, sát hạch chính là thế hệ trẻ dưới ba mươi tuổi. So với những thuần thú sư sống không biết bao nhiêu năm này, hắn không dám nói. Nhưng dưới ba mươi tuổi, một đám thuần thú, có thể thắng được hắn, trong phạm vi Hiên Viên vương quốc, tuyệt đối không nhiều lắm.

- Thực lực của ngươi, chúng ta biết. Chỉ có điều, ta nghe nói, năm nay xuất hiện không ít thiên tài thuần thú sư, đều rất lợi hại! Như Ngụy
Hữu Đạo ở Tế Bắc vương quốc, Giang Nam Bình ở Khai Hùng vương quốc, Kê Vô Tín ở Hồng Tuyền sơn trang... Mấy vị này, cũng không tính là yếu, đều chưa đầy ba mươi tuổi, đạt tới nhị tinh đỉnh phong...

Thấy hắn tràn đầy tự tin, nhìn Vương thú sư, Phong đường chủ nói.

Vị trước mắt này, trên phương diện thuần thú cũng rất có thiên phú. Nếu như không tính là Trương Huyền, có thể nói là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Thú Đường ở Huyền Lạc sơn mạch.

Nhưng khuyết điểm cũng hết sức rõ ràng, quá kiêu căng, tự cho mình là đúng, hoàn toàn không hiểu được khiêm tốn.

Nếu không phải liên lạc không được người trước, nói thật, bọn họ đúng là không muốn tìm hắn.

Thuần thú, có tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể có chút ngạo mạn. Nếu không, chẳng những không thành công, làm không tốt còn có thể hại hắn rất thảm.

Chủ trì Thú Đường nhiều năm như vậy, gặp qua không ít thuần thú sư lợi hại, cũng bởi vì điểm ấy, làm man thú tức giận, bị xé rách ngay giữa ban ngày.

- Mấy người này thật sự là không tệ. Trước đó chúng ta đã giao đấu qua. Lúc đó quả thật ta không bằng. Chỉ có điều, ta nhận được truyền thừa mới, học tập thủ pháp thuần thú mới. Bọn họ muốn thắng ta, sẽ không dễ dàng như vậy...

La thú sư chắp hai tay ở sau lưng, đang muốn nói tiếp, liền nghe được cách đó không xa có một tiếng hừ lạnh vang lên.

- Khẩu khí thật là lớn. Còn tưởng là nhân vật lợi hại gì, hóa ra là một kẻ tự biên tự diễn!

Một người thanh niên đi tới, cười nhạo một tiếng.

- Phương Tiến? Thế nào, muốn cùng ta so tài sao? Tới đi!

Nhận ra được người này, lông mày La thú sư nâng lên.

- So tài với ngươi? La Đường, ngươi cũng xứng sao?

Khẽ cười, thân thể Phương Tiến thoáng lắc một cái, khí tức bay lên.

- Nửa bước... Nửa bước Chí Tôn?

La thú sư La Đường biến sắc, lui về sau hai bước, trợn tròn mắt.

Hắn là Tông Sư đỉnh phong, vốn tưởng rằng đã rất lợi hại, không nghĩ tới vị này dĩ nhiên đột phá.

Thuần thú sư, thực lực càng cao, uy hiếp đối với man thú càng lớn, cũng càng dễ thu phục.

- Hai năm trước mọi người đều là Tông Sư đỉnh phong. Lấy trình độ và năng lực thuần thú của ngươi, quả thật được cho là nhất lưu trong thế hệ trẻ tuổi. Nhưng mấy người Ngụy Hữu Đạo, Giang Nam Bình chúng ta đều đột phá. Nếu như vẫn chỉ có chút thực lực ấy, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở lại, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!

Phương Tiến hờ hững nhìn qua.

- Ngươi...

Sắc mặt La Đường tái xanh:

- Ý của ngươi... Ngụy Hữu Đạo bọn họ, cũng đột phá?

Tông Sư đỉnh phong và nửa bước Chí Tôn, chênh lệch giống như trời và đất. Không ít người đến cuối đời vẫn không có cách nào làm được. Những người này làm sao có thể đều đột phá?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện