Hạ nhân khác, nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị vây nhốt, khẳng định sốt ruột tìm người khắp nơi. Người này thì hay rồi, hoàn toàn cũng không lo lắng, còn là bộ dáng này...
Ngươi rốt cuộc là hạ nhân, hay là kẻ thù?
Đây chính là đại trận ngay cả Khang đường chủ cũng không nhất định có thể phá giải. Dáng vẻ không thèm quan tâm, là tâm lớn, hay ước gì thiếu gia nhà các ngươi chết ở chỗ này?
“Công tử” sắp xỉu vì tức. Ngụy Dư Thanh ở một bên, mắt cũng giật loạn.
Nếu không phải Trương Huyền trịnh trọng nói với mình, người này chính là hạ nhân của hắn, muốn mình bảo vệ thật tốt, Ngụy Dư Thanh cũng cảm thấy, rốt cuộc người này có phải là giả mạo hay không.
Làm hạ nhân, chủ nhân bị vây nhốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, hắn không có bất kỳ lo âu nào, vẻ mặt còn thản nhiên không để ý. Khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có độc nhất người này.
- Thế nào?
Bị đối phương quát mắng, Tôn Cường không hiểu nguyên nhân.
- Ta đi xuống! Dương sư có ân đối với ta. Học sinh của hắn rơi vào cảnh khốn cùng, không thể không cứu...
Thấy người ngu ngốc này căn bản không có dự định tìm kiếm Dương sư cứu người, Cổ Mục lười cùng hắn tiếp tục dây dưa, không nhịn được nói.
- Cứu người?
Lúc này Tôn Cường mới hiểu được, vẻ mặt khinh bỉ:
- Nhìn bộ dạng các ngươi chưa thấy qua việc đời... Còn từ liên minh vạn quốc tới, còn là đặc sứ... Đều là người gì vậy! Trận pháp mà thôi, có cái gì ghê gớm? Có thiếu gia ở đó, yên tâm đi!
- Chưa thấy qua việc đời?
Một người từ vương quốc nhỏ tới, ngay cả trận pháp là gì cũng chưa từng biết rõ ràng, tự nhiên khinh bỉ đặc sứ từ liên minh vạn quốc tới...
Đám người tức thiếu chút nữa nôn ra máu.
Ngươi mới chưa thấy qua việc đời. Cả nhà ngươi đều chưa thấy qua việc đời!
Hàm răng “công tử” nghiến “ken két” vang dội, hận không thể lập tức xé nát tên mập này.
Nhưng bây giờ ngoại trừ để cho hắn tìm kiếm Dương sư, không có bất kỳ phương pháp giải quyết nào khác.
Cố nén tức giận, hắn mở miệng giải thích:
- Đây là Hiên Viên Đại Trận, trận pháp Hiên Viên vương quốc tích góp nghìn năm, mới mở ra một lần...
- A!
Nghe xong giới thiệu, Tôn Cường vẫn là vẻ mặt không để ý tới, gật đầu:
- Nói xong, vậy nghỉ ngơi đi!
- Ngươi...
Trước mắt tối sầm, “công tử” dường như muốn nổ tung.
Nói ngôn ngữ nhân loại cùng người này quả thực lại nói không thông. Giải thích nửa ngày, chẳng khác nào không giải thích.
Đáng giận!
Thôi đi, bây giờ không phải là thời gian tức giận cùng loại người không tim không phổi này. Cứu người vẫn quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, hắn lại không để ý tới tên mập này, quay đầu lại nhìn về phía Kim Tòng Hải:
- Kim lão, có khả năng làm phiền ngươi động thủ. Đây là thủ lệnh đại biểu thân phận ta. Nếu như Đinh Mục cố ý động thủ, có thể lập tức giết chết...
Hắn
đang căn dặn thể hiện thân phận, dùng tới thủ đoạn cứng rắn nhất. Còn chưa nói dứt lời, lại nghe Ngụy Dư Thanh, Cổ Mục ở bên cạnh đồng thời kinh ngạc kêu lên.
- Cái gì?
- Công tử, công tử mau nhìn...
Thấy biểu tình của hai người, “công tử” thoáng chút hồi hộp, còn tưởng rằng Trương Huyền đã bị giết, vội vàng cúi đầu. Vừa nhìn xuống, đồng tử hắn cũng trợn tròn.
Chỉ thấy đại trận gió nổi mây phun, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra một đòn trí mạng, giống như là biến mất ở trong không trung. Phía dưới gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Trương Huyền vẫn chậm rãi đi về phía trước, tự nhiên cách Đinh Mục không đến mười thước.
- Chuyện gì xảy ra?
Dùng sức dụi dụi con mắt, “công tử” không hiểu.
Vừa rồi, vẫn nhìn thấy được trận pháp cuộn trào mãnh liệt, mưa núi muốn tới, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết người. Thế nào chỉ nói chuyện một hồi, cái gì cũng biến mất?
Chẳng lẽ nhìn nhầm?
- Vừa... Vừa rồi...
Nghe được hắn nghi vấn, môi Ngụy Dư Thanh run rẩy, khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hình như nói cũng không nói rõ được.
- Rốt cuộc thế nào?
Kim Tòng Hải cũng không nhịn được hỏi.
- Hình như... Trương Huyền duỗi một đầu ngón tay. Sau đó... sau đó lại như vậy!
Ngụy Dư Thanh vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
Cho dù tận mắt nhìn thấy, hắn cũng cảm thấy phát điên.
Đây đều là chuyện gì vậy?
Trận pháp cuộn trào vô cùng mãnh liệt, duỗi ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, lập tức dừng lại.
Vừa rồi bất luận là Kim Tòng Hải hay “công tử”, đều nghĩ hình dáng trận pháp này trên trời hiếm thấy, trên mặt đất tuyệt đối không có...
Không phải nói, ngay cả đường chủ Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc cũng không giải quyết được, lại cần phải mười mấy cường giả Hóa Phàm mới có khả năng phá giải sao?
Đơn giản như vậy? Không phải đang nằm mơ chứ?
- Chỉ điểm một cái liền dừng?
Kim Tòng Hải, “công tử” thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Bọn họ đang muốn hỏi một chút, có đúng nhìn nhầm hay không, đã thấy Tôn Cường chắp hai tay ở sau lưng, bộ dạng ngạo nghễ đi tới trước mặt.