Yên tĩnh.
Binh sĩ lại thêm người vây xem ở đài tế thiên, ước chừng mấy vạn, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đinh Hoành lão tổ, uy áp tại chỗ, một lời khiến cho tất cả mọi người không tự chủ được thuần phục, còn cưỡi Thiết Bối Dực Long xuất hiện, uy phong cái thế, khí thế như mây.
Vốn tưởng rằng, rất nhanh lại trấn áp vị Trương Sư này không có cách nào phản kháng. Ai biết còn chưa có ra tay, liền trực tiếp từ không trung ngã xuống...
Ta ngất!
Ngươi có dám lôi kéo thêm một chút nữa không?
Từ vương cung đi tới, đối với cao thủ như ngươi vậy, cũng mệt mỏi không nổi. Không cần thích thể hiện, bay cao như vậy, nghĩ đến một trừng phạt trời giáng, từ trên cao nhìn xuống, lấy thế đè người... Cái này thì hay rồi. Trừng phạt là có, chỉ là đối tượng biến thành mình.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đinh Hoành lão tổ đầu cắm vào mặt đất sâu chừng nửa thước, khóe miệng cũng co giật, cảm thấy đau thay hắn.
Cho dù là cường giả Hóa Phàm, cũng chắc chắn không biết bay. Từ độ cao năm, sáu mươi thước, hoàn toàn không có đề phòng, trực tiếp ngã xuống. Mặc dù không đến mức ngã chết, nhưng cũng ngã gần thất điên bát đảo, ngay cả phương hướng cũng tìm không rõ lắm.
May mà thực lực mạnh. Bằng không, lần này, cường giả Chí Tôn cũng phải chết nửa cái mạng.
- Thiết Bối Dực Long man thú siêu cấp nửa bước Hóa Phàm cảnh, làm sao có thể bay không ổn, từ trên trời rơi xuống được?
Chấn động qua đi, âm thanh giống như sóng triều vang lên. Tất cả mọi người mỗi một đầy khó hiểu.
Đây không phải là loại man thú chưa thuần phục, cố ý giở trò xấu. Thiết Bối Dực Long lại là man thú của Hiên Viên vương thất, trấn áp vận mệnh quốc gia mấy trăm năm, gần như thành đồ đằng và thần linh được người người trong toàn bộ vương quốc sùng bái.
Một man thú vĩ đại như vậy, “vù” cái ngã xuống, khiến mình rơi tới mí mắt lật loạn, kêu loạn cũng không bò dậy nổi...
Mặc dù tận mắt nhìn thấy được, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Vừa rồi... hình như Trương sư phát ra một tiếng kêu kỳ quái, man thú này lại rơi xuống!
- Đúng vậy, ta cũng nghe được. Âm thanh kia, to rõ thanh thúy, giống như tiếng bò hống, lại giống như là tiếng sấm lớn từ mặt đất dâng lên. Không biết là gì. Nhưng... vì sao Dực Long khủng hoảng như thế?
Có người cảm giác được không thích hợp, không nhịn được nói.
Trước đó còn rất tốt. Hét lên một tiếng, lại ngã xuống. Hai điều này có thể có gì liên quan hay không?
Mọi người kỳ quái. Đinh Hoành lão tổ cuối cùng chậm lại, từ dưới đất bò dậy, sắp tức tới nổ phổi.
Vốn tưởng rằng cưỡi dực long xuất hiện, chính tay chém giết vị Trương Huyền này, có thể lập được quyền uy vô thượng, khiến cho Hiên Viên vương thất một lần nữa lập lại uy tín. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, thiếu chút nữa đã bị ngã chết.
Nếu thật sự thành là một người Hóa Phàm đầu tiên bị ngã chết, mặt mũi thật sự là ném đi mảng lớn.
Phủi sạch sẽ bùn đất dính ở trên đầu, hai mắt hắn đỏ ửng, nhìn chằm chằm người thanh niên cách đó không xa, ánh mắt muốn ăn thịt người.
- Giết chết hắn!
Nhìn về phía Thiết Bối Dực Long nằm trên mặt đất, cũng rơi xuống có chút nôn ra máu, hắn hét lớn một tiếng.
Gào lên xong, lúc này hắn mới phát hiện, ánh mắt man thú này nhìn về phía người thanh niên, mang theo vẻ mặt khủng hoảng, giống như nhìn thấy quỷ. Đừng nói giết người, một bước cũng không dám lại gần.
- Phế vật!
Đinh Hoành thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Đều là thứ gì vậy!
Ngươi lại là huyết mạch Long tộc, bình thường ở trong vương cung vô pháp vô thiên, ai cũng không quan tâm. Thế nào bảo ngươi giết người, lại là cái bộ dáng này?
Có thể có chút khí phách hay không?
Hắn chỉ là một Chí Tôn đỉnh phong mà thôi. Trước đây ngươi ngay cả linh thú cũng từng chém giết qua...
Lại mắng vài tiếng, phát hiện con man thú ngu ngốc này cho dù đánh chết, cũng không thể nào đối đầu cùng người thanh niên, Đinh Hoành cố nén tức giận, xoay người nhìn về phía Trương Huyền.
- Có thể khiến cho nó không động thủ, cũng
coi như có bản lĩnh. Chỉ có điều... Ta sẽ đích thân ra tay. Có thể chết ở trên tay ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi!
Thiết Bối Dực Long đột nhiên sợ đến như vậy, cho dù không biết nguyên nhân, hắn cũng biết chắc có liên quan đến người thanh niên này.
Chỉ có điều, vậy thì tính sao?
Chí Tôn đỉnh phong mà thôi. So với hắn vị Hóa Phàm cảnh này, còn kém một đoạn rất lớn. Chỉ cần ra tay giết chết hắn, cần gì quan tâm ngươi có thủ đoạn gì, đều sẽ lại không có chỗ dùng.
Ầm ầm!
Trong tiếng hừ lạnh, Đinh Hoành lão tổ ra tay.
Bàn tay đẩy ra, chân khí cuồng bạo, bí mật mang theo nguyên khí thiên địa, hình thành một chưởng ấn cực lớn, vỗ qua.
Võ kỹ linh cấp hạ phẩm, Nguyên Khí Chưởng!
Vừa rồi đứng ở trên lưng man thú, khoảng cách xa, chỉ là sử dụng các loại âm thanh công kích tầm xa. Mặc dù biết cường đại, nhưng không có cảm nhận rõ ràng. Mà lúc này cùng ở trên mặt đất, mới biết được, đạt được loại cảnh giới này, là kinh khủng tới mức nào.
Trong nháy mắt, Trương Huyền lại cảm thấy một lực lượng cường đại đến cực điểm đập vào mặt, đè ép toàn thân cứng đờ, vận chuyển chân khí cũng có chút tốn sức.
- Liều mạng!
Biết cường giả Hóa Phàm khống chế bốn phía xung quanh, trốn cũng trốn không thoát, hắn nhướng mày, chân khí thiên đạo vận chuyển tới cực hạn, một quyền tiến lên đón đỡ.
Thiên đạo quyền!
Cơ bắp vận chuyển, chân khí từ trên nắm tay phun mạnh ra ngoài, lực lượng khổng lồ vượt quá sáu vạn đỉnh, giống như thú lớn hồng hoang xé ra thiên địa, cùng Nguyên Khí Chưởng của đối phương va chạm vào nhau.
Ầm!
Dưới trùng kích mãnh liệt, Trương Huyền không nhịn được lui về sau hơn mười bước, sắc mặt nhất thời đỏ lên, thiếu chút nữa phun ra máu tươi.
Tuy rằng mấy ngày qua hắn tiến bước rất lớn, lực lượng cũng vượt qua Chí Tôn đỉnh phong bình thường, nhưng so sánh với Hóa Phàm chân chính, vẫn chênh lệch hơn quá nhiều.
Căn bản không chống đỡ được.
- Tự nhiên ngăn cản? Cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, ta thật ra muốn xem thử, ngươi tổng cộng có thể ngăn cản được mấy chiêu!
Thấy hắn ngăn cản Nguyên Khí Chưởng, Đinh Hoành cảm thấy có chút kỳ quái.
Thảo nào người này ngay cả Lạc Thiên Hồng đường chủ cũng có thể đánh bại. Lực lượng toàn thân quả thật kinh người.
Đừng nói Chí Tôn đỉnh phong, đổi lại thành nửa bước Hóa Phàm khác, Nguyên Khí Chưởng vừa ra, cũng khẳng định bị đánh thành trọng thương. Hắn tự nhiên chỉ lui lại phía sau mấy bước, lại không có vấn đề gì.
Không nói gì khác, chỉ nói mức độ cường đại của thân thể, lại không thể kém hơn so với mình.
Chí Tôn nho nhỏ, lại có lực lượng của thân thể có thể so sánh với Hóa Phàm?
Lợi hại!
Ầm ầm!
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, trên tay hắn lại không có ngừng lại, lại một chưởng đánh xuống.
Biết thân thể Trương Huyền có lực lượng cường đại, lần này hắn sử dụng lực lượng lớn hơn nữa. Chưởng ấn còn chưa đến tới trước mặt, lại vẽ ra trên mặt đất một khe rãnh thật sâu.
- Nguyên Khí Chưởng, lấy lực lượng Hóa Phàm cảnh, khai thông nguyên khí thiên địa hình thành. Chỗ thiếu hụt: Một, chỉ tu luyện tới cảnh giới tinh thông, không thể vận chuyển như bình thường...