Kiếm tâm, lấy tâm làm kiếm, lấy ý làm thế, đến mức đánh ra đều là kiếm chiêu.
Kiếm ý vừa so sánh với nó, chính là lĩnh ngộ nông cạn nhất, ấu trĩ không thể lại ấu trĩ hơn.
Cỏ dại cùng với đại thụ che trời khác nhau.
Vốn tưởng rằng trường kiếm thi triển ra, kiếm ý ngang dọc, đối phương chắc chắn sẽ thất bại. Cho dù không giết chết, cũng có thể bảo vệ được bản thân, ung dung dừng tay. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, đối phương căn bản không quan tâm... Người ta đối với kiếm lĩnh ngộ cao thâm hơn so với hắn, tự nhiên đạt được kiếm tâm cảnh!
Đây chính là cảnh giới vô số cường giả Hóa Phàm, vẫn không có cách nào đạt được. Một tiểu tử vừa đột phá nửa bước Hóa Phàm, chưa đủ hai mươi tuổi, lại lĩnh ngộ được...
Khi dễ hắn trên mặt đất không thể bay, kết quả thét một tiếng chói tai, Thiết Bối Dực Long rơi xuống, khiếp sợ đến mức không dám cùng hắn đối chiến.
Cười nhạo thực lực của hắn không đủ, không có cách nào tổn thương được mình, kết quả... trong chớp mắt đột phá, trùng kích nửa bước Hóa Phàm thành công.
Cảm thấy đối phương không lĩnh ngộ kiếm ý, không phá nổi phòng ngự. Ai biết người ta không chỉ lĩnh ngộ, còn đạt được kiếm tâm cảnh càng cao hơn...
Đại ca, ngươi còn có gì không lĩnh ngộ, có thể sớm nói một chút, để cho ta có một sự chuẩn bị hay không? Còn như vậy, mẹ nó quá dọa người...
Chỉ cảm thấy tự tin tan vỡ, Đinh Hoành có chút không chịu được.
- Không sai, ngươi nói đúng. Thật sự là kiếm tâm cảnh!
Trương Huyền khẽ cười, trường kiếm trong tay cuối cùng rút ra.
Kiếm của hắn là đoạt được từ Lâm gia, cấp bậc cũng không cao. Chỉ là quỷ cấp thượng phẩm mà thôi. Thoạt nhìn cũng không sắc bén. Chẳng biết tại sao, lại khiến cho người ta một loại cảm giác kiên cố không gì phá nổi.
Kiếm khí lưu chuyển, khí tức phun ra nuốt vào, cổ tay run lên, không khí nhất thời giống như trang giấy bị cắt ra.
Ầm!
Dưới tình huống bình thường, vòng ánh sáng kiếm khí trên người Đinh Hoành, lực lượng chỉ có thể hơn hắn rất nhiều, rất khó đánh bại. Chẳng biết tại sao, chống lại thanh kiếm cũng không sắc bén này, giống như nam châm va chạm tới hai cực tương đồng, ngay cả chống đỡ cũng không dám, trong nháy mắt tản ra.
Xì!
Kiếm khí xẹt qua, Đinh Hoành tê rần. Cánh tay trái nhất thời bị chém xuống. Chỗ bị cắt qua, ngay cả máu cũng không chảy ra.
Kiếm khí kiếm tâm cảnh, sức mạnh vô địch. Lại thêm lực lượng của Trương Huyền dĩ nhiên không kém gì hắn. Cho dù là cường giả Hóa Phàm Cảnh, cũng không ngăn cản được chút nào.
- Trốn!
Sắc mặt Đinh Hoành trắng bệch. Hắn biết tiếp tục nữa, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn làm sao còn dám dừng lại, vội xoay người bỏ chạy.
Khi đến, khí thế hung hăng đến. Khi đi trốn vào đồng hoang.
Đường đường là lão tổ Hiên Viên vương quốc, cường giả Hóa Phàm cảnh, tự nhiên lấy loại cục diện này kết thúc, ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
- Quá mạnh mẽ!
- Lâm trận đột phá, một kiếm chém Hóa Phàm. Nam nhi chính là như vậy!
- Từ hôm nay trở đi, Trương sư lại là thần tượng của ta. Ai cũng không cần tranh với ta.
- Đây mới là thiên tài. Đinh Mục và hắn vừa so sánh, cái gì cũng không tính.
...
Thế hệ trẻ tuổi đứng ngoài xem, mỗi một người ánh mắt nóng như lửa.
Trước đó, Trương Huyền một mình đến đây, khiêu chiến thái tử đương triều, tất cả mọi người cảm thấy hắn quá mức cuồng vọng, cũng không thích. Dựa theo sau lại, một lời phá vạn quân, sư ngôn thiên bẩm, một lời phá cảnh, nhận được ân huệ nửa sư, cảm kích càng lúc càng nồng đậm.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy được hắn thần uy vô địch, ngay cả lão tổ Hiên Viên vương quốc cũng bị đánh cho chạy trối chết, cuối cùng bọn họ hoàn toàn bội phục, đầy sùng bái.
Một người chiến đấu với một quốc gia.
Là nam nhi, là như vậy!
- Các ngươi có khả năng không biết. Ta nghe nói là Đinh Mục giết học sinh của Trương sư, Trương sư báo thù cho hắn, lúc này mới xông tới!
- Làm sao ngươi biết?
- Đường ca ta là thuần thú sư Chu Tiến được thái tử điện hạ ngự dụng. Tin tức này là do hắn trong lúc uống say vô ý nói ra được!
- Vì thay học sinh báo thù, một mình chiến đấu với một quốc gia, một mình chống lại Hóa Phàm?
- Phải biết rằng thời điểm hắn vừa tới, thực lực cũng không phải lợi hại như vậy...
- Có một vị lão sư như vậy, cho dù chết... cũng đáng!
...
Trong đám người, có người biết chuyện nói ra sự tình từ đầu đến cuối một lượt. Tất cả mọi người đều xiết chặt nắm đấm, viền mắt ửng đỏ.
Người tu luyện, may mắn nhất chính là tìm được một vị lão sư tốt, chỉ điểm tu luyện.
Vị Trương Sư này không chỉ thực lực bản thân cao, giảng bài lợi hại, vì học sinh còn muốn một mình đối đầu với vương quốc phong hào, không có lùi bước. Phần tình nghĩa này, cũng đủ để không làm thất vọng cái danh hiệu “sư” này.
...
Mọi người kích động. Mỗi một người đầy hưng phấn, đầy sùng bái. Trên đài tế thiên, nhìn thấy Đinh Hoành muốn chạy trốn, mắt Trương Huyền híp lại một cái.
- Hừ, chạy trốn sao?
Hai hàng lông mày rướn lên, bước chân nâng lên, đuổi theo.
Từng trải qua chuyện của Đinh Mục, hắn biết đạo lý nuôi hổ mắc họa. Nếu động thủ, lại phải đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn không thể lưu
lại người sống. Nếu không, gặp phiền phức trước sau sẽ là mình.
Trước đây không nhân từ nương tay, cũng sẽ không có chuyện Lộ Trùng hi sinh.
Nếu động thủ, vậy thì không thể lưu lại hậu hoạn.
- Dừng lại cho ta!
Cổ tay run lên, trường kiếm hạ xuống.
Kiếm khí như cầu vồng, xuyên qua khoảng cách trăm thước, trực tiếp bổ xuống về phía Đinh Hoành đang chạy trốn.
Đạt được nửa bước Hóa Phàm, đối với xung quanh đã vốn có năng lực khống chế nhất định. Trước đây kiếm khí phun ra nuốt vào, hơn mười thước chính là cực hạn. Lúc này, dưới chân khí tuôn ra, đủ để lan tràn tới khoảng cách trăm thước.
Ầm!
Kiếm khí bổ vào trên lưng đối phương, vẽ ra một miệng máu cực lớn, dữ tợn đáng sợ.
Bởi vì khoảng cách xa, uy lực lại yếu đi không ít, nếu không, chỉ một kiếm này, có thể chém hắn thành hai khúc.
- Huyết tế!
Cảm nhận được đau đớn trên người, biết cho dù khoảng cách quá xa, uy lực chiêu này tạm thời không giết chết được mình. Nhưng liên tục bị chém tới mấy kiếm, mình cũng nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Cắn răng một cái, Đinh Hoành thiêu đốt máu tươi, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Trước đây, Đinh Mục thi triển phương pháp huyết tế, là do hắn truyền thụ. Tuy rằng có thể trong khoảng thời gian ngắn bạo phát ra ra lực lượng và tốc độ của bản thân. Chỉ có điều... có thời gian hạn chế nhất định. Thời gian qua đi, tu vi lại sẽ tự động giảm cấp.
Giết địch một nghìn, tự tổn thương tám trăm.
Có thể nói, đây là tuyệt chiêu chỉ vạn bất đắc dĩ mới sử dụng. Đổi lại thành lúc bình thường, thi triển huyết tế, tất nhiên phải chém giết đối thủ, báo thù rửa hận. Nhưng bây giờ... hắn thật sự sợ.
Người này mỗi lần thoạt nhìn đều phải thua không thể nghi ngờ, kết quả lại ở trong tuyệt địa tập kích ngược, khiến người ta kinh hoàng.
Hắn sợ chiến đấu một hồi nữa, đối phương còn có thể lấy ra vô số thủ đoạn. Nếu thật sự như vậy, hắn ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.
Vèo!
Huyết tế thi triển ra, tốc độ tăng mạnh. Trong thời gian nháy mắt Đinh Hoành liền chui vào trong khu nhà giống như mê cung của vương thành.
- Đáng giận!
Thấy người này biến mất, Trương Huyền nhất thời xiết chặt nắm đấm.
Hắn tuy rằng thành công đột phá, đạt được nửa bước Hóa Phàm, nhưng mạnh mẽ vận dụng lực lượng, nghịch thiên mà đi, trên người đã có không ít nội thương.
Hơn nữa trước đó sử dụng nhiều lần thân pháp thiên đạo, đến bây giờ đã gần như cực hạn. Tiếp tục sử dụng, sợ rằng còn chưa có đuổi kịp, đã không chịu nổi, trực tiếp suy sụp.
Mà không cần cái này, chỉ nói công pháp khinh thân, căn bản không học qua. Hơn nữa thực lực của mình không bằng đối phương, làm thế nào đuổi kịp Đinh Hoành thi triển huyết tế?
- Không cần tiếc nuối. Người này thi triển huyết tế, lại thêm bị ngươi chém rơi một tay, cho dù ngày hôm nay may mắn chạy thoát giữ được tính mạng, tu vi cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa. Sợ rằng ngay cả nửa bước Hóa Phàm cũng rất khó duy trì, sẽ không đủ gây ra sợ hãi!
Đang nghĩ ngợi có nên dùng những binh sĩ nắm giữ nửa nghĩa sư này, ở trong toàn thành tìm kiếm, nhổ cỏ nhổ tận gốc hay không, hắn liền nghe được một âm thanh vang lên.
Hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một thiếu niên cười khanh khách đã đi tới.
So với Triệu Nhã, tuổi tác không khác biệt lắm. Thân thể thoạt nhìn có chút gầy yếu. Đôi mắt thật ra đen nháy sáng ngời, để lộ ra linh quang, da nhẵn nhụi, diện mạo tuấn mỹ.
- Nữ?
Hắn nhướng mày.
Mặc dù đối phương mặc y phục nam sĩ, nhưng làm sao giấu diếm được Trương Huyền nắm giữ mắt Minh Lý.
Loại năng lực này danh sư lục tinh mới có cơ hội lĩnh ngộ. Ngay cả ngụy trang cũng có thể nhìn thấu, đừng nói là nữ giả nam trang.
- Tại hạ Triệu Phi Vũ, từ liên minh vạn quốc đến, ra mắt Dương sư!
Người thiếu niên cũng không biết mình đã bị nhìn thấu thân phận, chỉ mỉm cười, ôm lấy quạt giấy, tự mang theo vẻ hào hiệp.
Vị thiếu niên này chính là vị “công tử” từ liên minh vạn quốc tới. Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, không ngờ nàng là một nữ nhi ruột thịt của quốc vương.