Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đẳng cấp Hóa Phàm cảnh (1)


trước sau

Mây trắng như biển, thú xông vào trời cao.

Trên lưng linh thú cực lớn, Trương Huyền đứng ở bên cửa sổ, ngắm nhìn phía xa.

Đây là một con linh thú Hóa Phàm tam trọng, vật cưỡi của “công tử” Triệu Phi Vũ.

Biết vu hồn sư và Hồng Hải Thành, Trương Huyền không dừng lại quá lâu, dẫn theo đám người Triệu Nhã, trực tiếp rời khỏi đó.

Mạc Vũ bây giờ là quốc vương của Hiên Viên vương quốc, có vô số chuyện lớn cần xử lý, tất nhiên không thể cùng hắn đi xa, lại ở lại vương thành, nhờ cậy Lạc Thiên Hồng chiếu cố giúp.

Ban đầu muốn ngồi Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú, nghe được Hồng Hải Thành cách nơi này không dưới trăm vạn dặm, nhất thời lại thôi.

Khoảng cách xa như vậy, Khiếu Thiên thú chỉ có Chí Tôn cảnh mà thôi, cho dù ngày đêm không ngừng, cũng cần một tháng. Thật sự quá lãng phí thời gian.

Mà vật cưỡi của Triệu Phi Vũ, từ lâu đạt được Hóa Phàm tam trọng, lưng cũng rộng rãi. Mọi người ngồi ở phía trên, không có vẻ chật chội, hơn nữa cũng cần đi chung, Trương Huyền sẽ không từ chối nữa.

Một đường đi tới, đây đã là ngày thứ năm.

- Lão sư, lão sư không phải là độc sư sao? Thế nào lại thành thuộc hạ của đặc sứ...

Thật vất vả lại nhìn thấy lão sư, Cổ Mục cũng đi theo sau, nghi ngờ nhìn về phía Kim Tòng Hải cách đó không xa.

Độc sư, người người nói biến sắc, bình thường đều sẽ rời xa triều đình, không người hỏi thăm. Vị lão sư này của mình, thế nào ngược lại thành khách làm việc cho vị “công tử” này, trung thành và tận tâm?

- Ta năm đó rời khỏi Độc Điện, muốn đi báo thù, kết quả bị đối thủ ám toán. Tuy rằng giết chết hắn, nhưng người cũng bị thương nặng. Là phụ thân của công tử, cứu ta... Mấy năm nay vì đề phòng người khác biết thân phận độc sư của ta, ta đã rất ít khi sử dụng độc!

Kim Tòng Hải nói.

Giống như Cổ Mục nghĩ, độc sư bình thường rất ít khi thần phục người khác, không phải là không nguyện ý, mà là ai sẽ thu nhận người như thế, sẽ gặp phải kiêng kỵ, bị người cô lập... Thử nghĩ một chút, ai còn dám muốn?

Kim Tòng Hải được phụ thân của công tử cứu, còn đi theo. Vì đề phòng thân phận lộ ra, đã không biết bao nhiêu năm chưa dùng qua độc. Trong mắt người khác, hắn chỉ là một hạ nhân cần cù và thật thà mà thôi, cũng không biết còn là một vị độc sư tứ tinh khiến người ta hoảng sợ.

- Lão sư!

Không để ý tới sư đồ bọn họ nói chuyện với nhau, đám người Viên Đào đã đi tới.

Lúc này, Viên Đào mượn máu linh thú, huyết mạch linh tê lại kích hoạt, thực lực tăng trên diện rộng, dĩ nhiên đạt được Tông Sư đỉnh phong, so với Triệu Nhã cũng hoàn toàn không yếu.

Về phần bốn người Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Lưu Dương, Tôn Cường, Trương Huyền lại ban cho mỗi người một viên hạt sen.

Lần này chỉ là truyền thụ bản công pháp thiên đạo rút gọn, vẫn không rót đỉnh.

Dù vậy, có loại bảo vật nghịch thiên như hạt sen Xích Diễm này, lại thêm bản công pháp thiên đạo rút gọn, bọn họ tiến bước cũng dễ dàng giống như uống nước. Năm ngày ngắn ngủi, liên tiếp đột phá vài cấp bậc. Hiện tại tất cả cũng đều đạt tới Tông Sư sơ kỳ.

Tuy rằng so với hai người Triệu Nhã, bọn họ thoáng lộ ra một chút không bằng, thực lực lại hết sức củng cố, hoàn toàn không có chút cảm giác không thực. Quan trọng hơn chính là, hạt sen đến bây giờ ngay cả một
phần trăm năng lượng cũng chưa từng tiêu hao đến.

Có thể dự kiến, thật sự hấp thu sạch sẽ năng lượng trong đó, cho dù trùng kích không đến Chí Tôn đỉnh phong, cũng không kém hơn bao nhiêu.

Nhìn thấy được hạt sen Xích Diễm trân quý như thế, tiện tay tặng người, còn làm cho học sinh, hạ nhân nhanh chóng đột phá, trong lòng đám người Triệu Phi Vũ tan vỡ. Chỉ có điều, dựa theo số lần tan vỡ càng lúc càng nhiều, cũng lại dần dần thành thói quen.

Đối với bọn họ mà nói, vị Trương Huyền trước mắt này đã là người không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.

Cùng với càng nghĩ càng mệt, còn không bằng thản nhiên tiếp nhận.

- Trước mặt chính là Hồng Hải Thành!

Linh thú tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh một thành thị cực lớn xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn của mọi người.

Vô số kiến trúc kề sát nhau trên mặt đất, giống như là những hạt tròn rất nhỏ vây quanh trên mặt đất, phản xạ ánh mặt trời.

Hiên Viên vương thành cho dù rất lớn, nhưng vừa so sánh với Hồng Hải Thành này, cái gì cũng không tính, giống như thôn xá hẻo lánh ở nông thôn.

Không hổ danh là một trong những thành thị lớn nhất của liên minh vạn quốc. Không nói gì khác, chỉ riêng diện tích và lối kiến trúc, vương quốc phong hào, vương quốc nhất đẳng lại không có thể so sánh được.

- Hồng Hải Thành tập trung thương nhân các phương. Không chỉ Hiên Viên vương quốc, Xích Hà vương quốc, Lưu Tô vương quốc... rất nhiều vương quốc phong hào, đều ở trong này tiến hành buôn bán, do đó kiếm lấy giá cả chênh lệch, thu được lợi nhuận kinh người. Ở đây có thể nói là nơi thương nghiệp phồn hoa nhất trong toàn bộ vương quốc liên minh!

Triệu Phi Vũ giải thích.

Trương Huyền gật đầu.

Sách trong tàng thư khố của Thiên Vũ vương quốc, có giới thiệu Hồng Hải Thành này, được gọi là thành thương nghiệp, liên minh vạn quốc cùng rất nhiều vương quốc phía dưới buôn bán và khai thông, cơ bản đều ở trong này.

Muốn nói tới mức độ phồn hoa, thậm chí còn vượt qua vương đô, Vạn Quốc Thành.

- Liên minh vạn quốc không phải là loại địa phương nhỏ như Hiên Viên vương quốc. Thực lực của ngươi đạt được nửa bước Hóa Phàm, tuy rằng so với những người cùng tuổi xem như là không yếu, nhưng ở chỗ này, vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Thần sắc Triệu Phi Vũ ngưng trọng căn dặn:

- Danh Sư Đường tại Hồng Hải Thành, có danh sư tứ tinh trấn thủ. Mặc dù chỉ là tứ tinh trung kỳ, nhưng thực lực chân chính, dĩ nhiên đạt được Hóa Phàm tam trọng Âm Dương Kính, sâu không lường được!

- Âm Dương Kính?

Trương Huyền nhìn qua.

Đã sớm biết trên võ giả cửu trọng chính là Hóa Phàm. Hóa Phàm đồng thời chia ra làm chín tầng, nhưng không biết phân chia cụ thể trong đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện