Kim tệ, ở trong phạm vi liên minh vạn quốc, cơ bản thông dụng. Chỉ có điều, dựa theo cấp bậc vương quốc tăng, tác dụng càng lúc càng nhỏ mà thôi.
Một khối linh thạch, trên trăm vạn kim tệ cũng mua không được. Chỉ cho năm mươi kim tệ, lại muốn mua thứ giá trị năm mươi linh thạch. Ngươi đùa gì vậy?
Triệu Phi Vũ ở một bên, mí mắt giật một cái, cũng thiếu chút nữa nôn ra máu ngất đi.
Nàng cực cực khổ khổ trả giá từ 100 linh thạch xuống đến 15, vốn tưởng rằng đã đột phá rất lớn. Người này thì hay rồi, vừa mở miệng 50 kim tệ?
Mới vừa rồi còn nói đối phương cướp... Hiện tại, thế nào cảm giác, chủ quán người ta vẫn tính là thành thực. Vị Trương Sư này, ngược lại giống như tội phạm cướp đoạt?
Chút tiền ấy đã muốn mua đồ của người ta. Bất kể là gì, căn bản là cướp không có gì khác biệt.
- 50... kim tệ?
Cồn cho rằng người này có thể đưa ra giá cao hơn. Nghe nói như thế, Lưu Xương giám bảo sư thiếu chút nữa thì bật cười.
Kẻ nhà quê này từ nơi nào xuất hiện?
Linh thạch và kim tệ là hai loại tiền giao dịch hoàn toàn không giống nhau, căn bản không có khả năng so sánh được. Ta cho ra 50 linh thạch, ngươi lại cho ra 50 kim tệ. Ngươi sao không trực tiếp nói, tặng cho ngươi được...
Mặt thật đúng là lớn!
Liếc mắt một cái, vẻ mặt hắn khinh bỉ.
Năm mươi kim tệ nói với lẽ thẳng khí hùng như vậy, toàn bộ cửa hàng cũng lại chỉ có một mình ngươi.
- Thật ngại quá, ta không bán cho ngươi...
Chủ quán khôi phục lại, vội vàng xua tay.
Còn tưởng rằng thực sự là công tử, thiếu gia gì. Náo loạn nửa ngày, hóa ra chỉ là một quỷ nghèo.
Làm hại lãng phí thời gian lâu như vậy.
- Ngươi cảm thấy ta cho giá không đủ cao?
Trương Huyền cũng không tức giận, mà mỉm cười.
Chủ quán không nói gì.
Đây căn bản không phải là vấn đề giá không đủ cao, mà là tương đương với căn bản không nói giá!
Ngươi đã thấy người cầm giấy đi mua đồ sao?
Giấy cho dù cũng đáng giá ít tiền, nhưng so với tiền thật, chênh lệch thật sự quá lớn.
- Lưu Xương giám bảo sư, thứ này bán cho ngươi. Không biết còn coi trọng thứ gì hay không, ta gói cho ngươi luôn...
Lười lại để ý tới người này, chủ quán quay đầu lại.
- Nói như vậy, ngươi không bán cho ta?
Trương Huyền lắc đầu, lộ ra một vẻ tiếc nuối:
- Ai, ban đầu còn nghĩ chỉ cần bán cho ta, ta tiện tay giải quyết phiền phức ban đêm không thể chợp mắt, ác mộng quấn thân cho ngươi. Nếu không cần, quên đi!
Nói xong, hắn tiện tay ném vật trong tay ra ngoài, xoay người tính rời khỏi đó.
- Ngươi nói cái gì?
Ban đầu chủ quán hoàn toàn không để ý chút nào. Vừa nghe hắn nói như thế, thân thể cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch:
- Vị thiếu gia này xin dừng bước?
Người tu luyện, chống lại trời, hấp thu linh khí tẩm bổ thân thể, dựa theo tình huống bình thường, rất ít khi gặp phải tình huống đêm không thể chợp mắt, ác mộng quấn thân. Nhưng chẳng biết tại sao, nửa năm gần đây, hắn gần như hàng đêm ngủ không được, thậm chí vừa ngủ, sẽ giật mình tỉnh giấc.
Một hai ngày ngược lại cũng thôi. Liên tục nửa năm, mặc dù thực lực của hắn không kém, cũng cảm thấy thần kinh suy nhược, bất cứ lúc nào đều sẽ suy sụp.
Hắn lén tìm không ít y sư, kết quả cũng không có cách nào giải quyết. Vị trước mắt này đột nhiên nói ra, làm sao hắn không kích động được?
- Ngươi gần đây
có phải cảm giác kinh sợ, đổ mồ hôi trộm, ngủ sau nửa đêm, giống như người chết, thân thể co giật rất nhỏ?
Biết đối phương nhất định sẽ gọi hắn, Trương Huyền mỉm cười, xoay đầu lại.
- Ngươi... làm sao biết được?
Chủ quán lại chấn động.
Hắn đêm không thể chợp mắt, cho dù ngày đêm tu luyện, có thể bù đắp thiếu hụt, sắc mặt cũng không quá bình thường, thoáng lộ ra một chút tái nhợt.
Điểm ấy không ít y sư đều có thể liếc mắt nhìn ra. Nhưng... cảm giác kinh sợ, đổ mồ hôi trộm, ngủ giống như người chết, kèm theo co giật, chỉ có bản thân hắn biết, chưa nói qua với bất kỳ kẻ nào. Thậm chí thê tử hắn cũng không nói lời nào.
Đối phương làm thế nào biết được? Đồng thời nói thẳng ra?
- Ta có thể giúp ngươi giải quyết!
Trương Huyền thản nhiên.
- Giúp ta giải quyết?
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, chủ quán không thể tin được.
- Có thể tin, có thể không tin. Chỉ có điều... Đối với ngươi mà nói, là một lần cơ hội. Nếu như không giải quyết, sợ rằng tính mạng cũng sẽ bị hao tổn, sống không được bao lâu!
Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc thản nhiên.
Tuy rằng rất muốn bùa hộ mệnh vảy rồng này, nhưng cần đối phương tin tưởng mới được. Không tin, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
- Ta...
Chủ quán do dự.
Một lát sau cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía người trung niên trước mắt:
- Lưu Xương giám bảo sư, thật sự ngại quá. Thứ này xem ra không thể bán cho ngươi...
Tiền tất nhiên quan trọng, nhưng so với thân thể và sinh mạng cũng không tính là gì cả.
Nửa năm qua, bị loại tình huống này dây dưa, hắn tốn tiền ở trên người y sư, cũng không dưới 50 linh thạch. Đáng tiếc vẫn không có tiến triển.
Nếu như vị trước mắt này có thể giải quyết, thứ này cho dù đưa cho đối phương, cũng không tính là gì cả.
Về phần có tin tưởng hay không... Đối phương liếc mắt có thể nhìn ra chỗ mấu chốt, năng lực quan sát đã vượt qua không ít y sư. Có lẽ giống như lời hắn nói... thật sự có thể giải quyết.
- Hừ, ở đây hạng người ăn nói bừa bãi chiếm đa số. Ngươi phải cẩn thận!
Không nghĩ tới tốn 50 linh thạch, vẫn không sánh bằng 50 kim tệ của đối phương, Lưu Xương giám bảo sư hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Trương Huyền, híp mắt lại.
- Có đúng là ăn nói bừa bãi hay không, cũng không phiền Lưu giám bảo sư phải nhọc lòng!
Trương Huyền khoát tay chặn lại.
- Hừ, rất tốt...
Sắc mặt khó coi, Lưu Xương giám bảo sư vung ống tay áo, xoay người rời đi.
Hắn đường đường là giám bảo sư, nhận được không biết bao nhiêu người kính ngưỡng. Mua không được lại ở chỗ này dây dưa, vậy thật sự mất mặt.
Đương nhiên, điều kiện chủ yếu nhất là, hắn không biết giá trị của thứ này.