Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tin tức chính xác về Vô Hồn Kim Nhân (2)


trước sau

Biết tiếp tục dây dưa nữa, nhất định sẽ trực tiếp phiền muộn mà chết, lão già không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận kim tệ, thu vào chiếc nhẫn trữ vật, nói:

- Ta thấy vị công tử này đối với giám bảo hiểu biết quá mức tinh tường. Không biết... Là sư thừa phương nào. Lẽ nào cũng là một vị giám bảo sư?

Lưu Xương cũng vội vàng vểnh tai.

Liếc mắt nhìn ra được vấn đề ngay cả lão sư hắn cũng không có cách nào nhìn ra. Người này đối với giám bảo dĩ nhiên đạt tới cảnh giới cao thâm khó dò.

Có thể bồi dưỡng được giám bảo sư còn trẻ như vậy, hắn cũng muốn biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

- Thiếu gia nhà chúng ta là danh sư Trương Huyền. Lão sư là danh sư Dương Huyền.

Tôn Cường bước lên trước, vẻ mặt tự hào giới thiệu.

- Danh sư?

Sắc mặt lão già nghiêm lại, lúc này mới phản ứng được, tự nhiên cảm thấy kinh nể.

Lưu Xương càng bị dọa cho giật mình.

Trước đó hắn vẫn mang ý kiến lớn đối với người này. Nếu sớm biết là loại thân phận này, hắn tuyệt đối không dám.

Giám bảo sư tuy rằng kiếm tiền nhiều, nhưng so với danh sư, vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Khác biệt thật giống như nhà đột nhiên trúng thưởng và quan viên chính phủ. Có tiền đi nữa, ở trước mặt loại chức nghiệp đứng đầu này, cũng không tính là cái gì.

Huống gì, vị danh sư trước mắt này, trình độ giám bảo, đừng nói là so với hắn, so với lão sư cũng chỉ có cao chứ không thấp hơn.

- Hóa ra là danh sư. Thảo nào có nhãn lực như thế. Thật đúng là lão hủ thất kính, vừa rồi có nhiều chậm trễ, xin hãy tha lỗi!

Khôi phục lại, lão già ôm quyền:

- Tại hạ Tái Tiêu Vũ, lão già này hơn vài tuổi, sau này gọi Tái huynh là được. Xưng hô tiền bối, thật sự không dám nhận!

Trình độ giám bảo của đối phương không kém hắn lại là danh sư, lão già này nhất thời có lòng muốn kết giao.

- Tái Tiêu Vũ? Chẳng lẽ là... Tái các chủ Giám Bảo các?

Nghe được tên này, Trương Huyền không có cảm giác gì. Triệu Phi Vũ sửng sốt, không nhịn được mở miệng.

Làm công chúa liên minh vạn quốc, từ nhỏ v thích đọc sách, đối với người mạnh nhất của rất nhiều nghiệp đoàn trong cảnh nội, nàng vẫn biết một chút.

Có người nói, các chủ Giám Bảo các tên gọi là Tái Tiêu Vũ, là vị giám bảo sư tứ tinh đỉnh phong, suốt đời giám bảo vô số, thậm chí minh chủ liên minh phủ cũng đã từng đặc biệt mời qua, tôn sùng là thượng khách.

Vốn tưởng rằng người như thế cao thâm khó dò, muốn gặp cũng không thấy được. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, vừa rồi bị Trương Huyền dạy dỗ một trận, vẫn tiện thể lừa một gốc cây An Thần thảo...

- Vị trí các chủ này chỉ là được rất nhiều lão hữu nâng đỡ, không đáng để nhắc tới!

Thấy bị nhận ra thân phận, Tái Tiêu Vũ cười lắc đầu.

- Hóa ra là các chủ, vậy quá tốt.

Hiểu rõ thân phận đối phương, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên, không nhịn được mở miệng:

- Nghe nói... Hồng Hải Thành nhận được một con Vô Hồn Kim Nhân. Không biết tin tức là thật hay không? Thứ này lại ở nơi nào?

Hắn tới Hồng Hải Thành chính
là vì thứ này.

Nếu người này là các chủ Giám Bảo các, tin tức là thật, khẳng định sẽ biết được.

- Vô Hồn Kim Nhân? Hóa ra Trương huynh đệ đến là vì cái này!

Tái các chủ hiểu được, mỉm cười:

- Quả thật có món đồ này, hơn nữa lại ở Giám Bảo các. Đêm nay sẽ tiến hành bán đấu giá.

- Đêm nay?

Trương Huyền xiết chặt nắm đấm, lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Bọn họ đi tới Hồng Hải Thành đã là xế chiều, lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, trời cũng sắp tối. Đêm nay lại bán đấu giá, không phải có nghĩa là, buổi đấu giá sẽ lại lập tức bắt đầu sao?

Trên người hắn... lại ngay cả một khối linh thạch cũng không có.

Không có tiền lại muốn tham gia buổi đấu giá, chắc hẳn ngay cả cánh cửa còn không thể nào vào được, sẽ bị người ta trực tiếp đuổi ra ngoài.

Phải biết rằng một vài phòng đấu giá quy mô lớn, sẽ phải tiến hành kiểm tra tiền tài trước tiên, mới có thể đi vào. Nếu không người nào cũng có thể vào, cố ý tăng giá ép giá, thị trường cũng sẽ bị làm cho hỗn loạn không chịu nổi.

- Không sai, lại là một canh giờ nữa. Nếu như Trương huynh đệ có hứng thú đối với cái này, ta thật ra có thể lưu lại căn phòng nhỏ cho ngươi!

Tái Tiêu Vũ nói.

- Vậy cảm ơn Tái huynh!

Cảm kích gật đầu, Trương Huyền hỏi tiếp:

- Cái Vô Hồn Kim Nhân này đại khái giá trị bao nhiêu. Nếu quả thật muốn mua xuống, cần phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch?

Thăm dò nghe ngóng trước, mới tiện sớm làm ra chuẩn bị.

- Vô Hồn Kim Nhân, là vật do vu hồn sư lưu lại, giá cả cụ thể cũng không tiện nói. Giám Bảo các chúng ta cho ra định giá 1500 linh thạch. Chỉ có điều, phòng đấu giá bán đấu giá, thế nào cũng phải tăng lên gấp bội. Sợ rằng cần phải có 3000 linh thạch mới có khả năng lấy được!

Giải thích một câu, Tái Tiêu Vũ cười nhìn qua:

- Thế nào, Trương huynh đệ muốn ra tay sao?

- Đúng là có ý. Chỉ là... tiền trên người không có đủ...

Trương Huyền lúng túng vò đầu.

- Không có đủ?

Tái Tiêu Vũ cười một tiếng:

- Vậy đừng lo. Vi huynh ngược lại có chút tích góp, có thể cho ngươi mượn một ít xem như thêm vào. Không biết lão đệ còn thiếu bao nhiêu? Cứ mở miệng là được.

- Mượn một ít? Vậy thì tốt quá!

Trương Huyền lộ ra vẻ mặt cảm kích:

- Ta còn thiếu 3000 linh thạch, huynh có thể... cho mượn không?

- ...

Tái Tiêu Vũ.

- ...

Lưu Xương.

- ...

Mọi người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện