Thời gian trở lại một phút trước.
Liên tục bốn món bảo vật ở trên lá cây nhảy ra, tới trước mặt. Trương Huyền có ngốc cũng hiểu rõ, là nhận được tán thành, mấy thứ này muốn cùng mình rời đi.
Cũng đúng. Bảo vật giống như người, được chế luyện ra, lại muốn biểu hiện giá trị của mình.
Bị nhốt ở trong Lưu Thương Khúc Thủy tối tăm không có ánh mặt trời, ai cũng không nhận ra, bảo kiếm bị long đong, minh châu không ánh sáng, đổi lại thành bất kỳ một loại linh tính nào, khẳng định đều cực kỳ không cam lòng.
Bởi vậy, một khi bị nhận ra, đều khuất phục.
- Vậy ta không khách khí nữa!
Khóe miệng cong lên, bàn tay chộp một cái, lại thu mấy cái bảo bối nhảy ra vào chiếc nhẫn trữ vật.
Mấy thứ này, Thiên Đạo Đồ Thư Quán đều cho ra tên gọi rõ ràng. Cho dù không hiểu nhiều đối với bảo vật, hắn cũng biết là vô giá, tuyệt đối không phải là mấy trăm linh thạch có thể mua được.
Vật trân quý như thế nhận chủ, không cần mới là lạ.
Vừa thu đồ xong, muốn tiếp tục chờ bảo vật kế tiếp xuất hiện, lại thấy Lưu Thương Khúc Thủy trước mắt lắc lư một hồi, ngừng lại. Dòng nước hình như cũng dừng lại.
- Chẳng lẽ, cái này cũng sẽ hỏng?
Lông mày hắn nhíu lại một cái.
Lưu Thương Khúc Thủy do trận pháp huy động, dựa theo đạo lý, cũng không dừng chảy, cho đến tất cả mười món bảo vật xuất hiện. Thế nào lúc này mới ra bốn cái, lại ngừng?
- Xem có thể sửa được hay không!
Đầy nghi ngờ, hắn đưa tay sờ lên thạch đài trước mắt.
Thứ này hẳn là giống như cửa ải sát hạch danh sư của Danh Sư Đường, là một linh khí, khống chế nước chảy, bảo vệ bảo vật.
Đột nhiên dừng lại, chắc hẳn xảy ra vấn đề. Chỉ có điều, không có vấn đề gì. Có Đồ Thư Quán ở trong tay, chỉ cần là chỗ thiếu hụt, chỗ sơ hở, đều có thể dễ dàng nhìn ra.
Vù!
Sách xuất hiện, hắn tiện tay mở ra, cầm lấy bút lông viết xuống.
- Bàn điều khiển Lưu Thương Khúc Thủy, linh cấp hạ phẩm, do Giám Bảo các thống nhất lắp đặt ra...
Hắn nhanh chóng viết xuống. Mới viết mấy chỗ thiếu hụt, liền nghe được một tiếng nổ lớn. Bàn điều khiển không ngừng lắc lư, đối với hắn phát sinh cảm giác đặc biệt vô cùng thân thiết.
- Thứ này cũng có thể thu?
Cảm nhận được thái độ của thứ này giống hệt với mấy cái bảo vật trước đó, Trương Huyền kinh ngạc.
Nếu như là thật, không phải có nghĩa là, bảo vật bên trong cũng có thể cùng thu sao?
- Thử xem!
Hắn khẽ cười, tinh thần thoáng động. Quả nhiên cảm thấy Lưu Thương Khúc Thủy cực lớn trước mắt này, hoàn toàn không có chút phản kháng, “vù” một tiếng, tiến vào tỏng chiếc nhẫn trữ vật.
- Ta ngất! Thật sự là được...
Khóe miệng cong lên, Trương Huyền đang định nhìn xem trong phòng còn có gì có thể lại giám định, cướp đoạt, chỉ thấy cửa phòng “két” một tiếng, mở ra. Tái các chủ và Lộc trưởng lão, Trần trưởng lão vọt vào.
- Ngươi, ngươi...
- Ngươi cũng thu Lưu Thương Khúc Thủy...
Nhìn đại sảnh trước mắt trống rỗng, ba vị giám bảo sư tứ tinh mỗi một người môi run rẩy, nhìn về phía người thanh niên trước mắt, giống như là nhìn quái vật.
Chúng ta là để
cho ngươi tới xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, không phải để cho ngươi tới càn quét...
Trước đây tiến vào phòng thoạt nhìn giống như sơn dã, có núi đá, có nước chảy... Cái này thì hay rồi. Một gian phòng trống trải trụi lủi, một cái lông gà cũng không có.
Ngươi đây không phải là xông qua ải, là tiết tấu muốn đùa chết Giám Bảo các!
- Trương sư, Lưu Thương Khúc Thủy là... bảo vật của Giám Bảo các, đại biểu cho uy nghiêm, có thể lưu lại hay không...
Cố nén kích động muốn nôn ra máu, sắc mặt Tái các chủ đỏ lên, nói.
Trước còn xưng hô Trương lão đệ, hiện tại hắn cũng không dám kêu.
Người ta vừa ra tay, không chỉ nhận ra nhiều bảo bối như vậy, ngay cả bàn điều khiển cũng thu. Trình độ giám bảo, tuyệt đối ở trên hắn. Xưng hô... lão đệ, hắn đã không đủ tư cách.
- Lưu lại? Nó nguyện ý nhận ta làm chủ!
Mắt Trương Huyền trợn trừng.
Xem vui đùa sao? Nhiều bảo bối như vậy, làm sao có thể tùy tiện buông?
- Cái này... ta biết!
Chủ sắc Tái các mặt đỏ lên.
Thiên tài địa bảo, người có đức được nhận.
Những bảo vật này tán thành chủ nhân, làm giám bảo sư, chắc hẳn là biết khó mà lui, cường thịnh mấy đi nữa, hỏi người ta đòi, không có gì khác với trắng trợn cướp giật.
Nhưng... Lưu Thương Khúc Thủy là một trong những vật phẩm có tính tiêu chí trân quý nhất của Giám Bảo các bọn họ, tuyệt đối không thể mất đi. Bằng không, không cần tổng bộ trách cứ, các chủ hắn cũng phải tự nhận lỗi từ chức.
Cái này giống như có người xông vào Danh Sư Đường, lấy đi linh khí sát hạch xông qua ải.
Truyền đi, tuyệt đối sẽ bị người ta cười ngạo.
- Như vậy, chỉ cần Trương sư đồng ý lưu lại Lưu Thương Khúc Thủy, Giám Bảo các chúng ta, nguyện ý... tiến hành bồi thường!
Có chút do dự, Tái các chủ nói lần nữa.
- Bồi thường? Các ngươi muốn thường linh thạch cho ta? Cũng tốt!
Trương Huyền lật ngón tay tính toán:
- Cái Lưu Thương Khúc Thủy này, bên trong ẩn chứa mười món bảo vật. Mỗi món ta cũng không có công phu sư tử ngoạm, theo năm nghìn linh thạch tính toán. Toàn bộ cộng lại cũng là năm vạn! Lại tính cả bàn điều khiển này... Lại thêm một vạn! Nói cách khác các ngươi cho ta sáu vạn linh thạch, thứ này để lại cho các ngươi!
- Sáu vạn...
Ba lớn giám bảo sư đồng thời thoáng lảo đảo một cái, mắt ửng đỏ.