Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một lần say rượu nằm mơ thấy (1)


trước sau

- Ngươi?

Tất cả mọi người sửng sốt.

Tròng mắt Tái các chủ còn đảo một vòng.

Từ trong miệng Tôn Cường, hắn biết đối phương là thi họa sư. Nhưng... cho dù là thi họa sư, muốn biết ý nghĩa thật sự của Ngô Hiên Tử vẽ tranh tám trăm năm trước, cũng gần như không thể nào làm được!

Huống gì chim trong bức tranh, không linh thú lại không phải man thú, ai cũng không nhận ra được. Đề tên như thế nào?

Một khi sai, không chỉ bán không ra giá, còn xem như hoàn toàn phá hủy một tác phẩm trân quý như thế.

- Cái này...

Lạc Tần cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Hắn nói rõ ràng cặn kẽ, là muốn để cho người trước mắt này bỏ đi suy nghĩ lung tung. Ai biết nghe xong muốn tự mình đề tên...

Ngươi muốn tiền muốn tới phát điên rồi sao?

Nếu như đề tên dễ dàng như vậy, có thể nói ra chân vận, mấy năm nay cũng không đến mức, chưa từng nghe nói có ai thành công.

Vù!

Mặc kệ vẻ mặt của bọn họ biến hóa, Trương Huyền lật cổ tay một cái, đã lấy ra bút mực, cũng bày bức tranh trưng ở trên bàn sách của gian phòng bao.

Người khác muốn giám định tên bức tranh này, cần phải phỏng đoán dụng ý của tác giả, thiêu đốt não các loại, cũng rất khó làm được giống như đúc. Hắn lại khác!

Thiên Đạo Đồ Thư Quán trực tiếp có thể cho ra tên, không sai chút nào.

Nếu thật sự viết, nhất định có thể nói ra chân vận, khiến cho giá trị tài sản của bức tranh tăng lên.

- Ngươi... sẽ không làm thật chứ?

Thấy hắn chấm mực, lại lập tức muốn viết, Tái các chủ không nhịn được đi tới trước mặt.

- Nghĩ lại đi. Đây chính là... chí bảo do các đời trước lưu lại...

Món bảo vật này, ở Giám Bảo các truyền thừa nhiều năm như vậy, bị hủy hoại ở ngay trước mặt... thật sự không đành lòng.

- Nếu có thể tăng giá trị tài sản làm gì không đề tên?

Trương Huyền mỉm cười.

- Nhưng nếu chẳng may thất bại...

Tái các chủ đầy sốt ruột, đang muốn nói tiếp, đã thấy Tôn Cường đi tới trước mặt, đầy vẻ nóng lòng.

- Tái các chủ, nhìn biểu tình của ngươi, là không tin thiếu gia nhà ta có thể nói ra chân vận? Nếu không... chúng ta đánh cược. Không đánh lớn, lại ba nghìn linh thạch đi!

- ...

Thân thể Tái các chủ thoáng lảo đảo một cái.

Đây là người nào với người nào vậy!

Chủ tớ hai người các ngươi, có thể có một người bình thường không?

Một người muốn đề tên, một người còn tự tin đánh cược... Có nhầm hay không?

Sắc mặt khó coi, hắn rất muốn đáp ứng đánh cược. Nhưng vừa nghĩ tới Trần trưởng lão bi thảm, hắn cũng có chút chột dạ và nhát gan.

Người này, lại là nhân vật siêu cường ngay cả đài điều khiển Lưu Thương Khúc Thủy cũng có thể tán thành... Có lẽ thật sự có thể nói ra chân vận của bức tranh này.

- Đánh cược... Hay là thôi đi!

Sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, liền vội vàng lui xuống.

- Ách?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Lạc Tần trợn tròn hai mắt.

Tái các chủ rất rõ ràng không tin Trương sư này có thể đề ra tên chính xác, vốn định khuyên can. Ai biết hạ nhân nói một câu nói, hắn lại khiếp sợ đến mức trực tiếp rút đi...

Đây là chuyện gì?

Từ khi nào Các
chủ dễ nói chuyện như vậy?

Đang cảm thấy kỳ quái, Lạc Tần đột nhiên cảm thấy linh khí xung quanh điên cuồng phun trào, tập trung về phía cách đó không xa lại. Từng âm thanh giống như tiếng chim kêu, đột nhiên sinh ra.

Chiêm chiếp chiếp!

Tiếng động cửu tiêu, vang vọng toàn bộ phòng đấu giá.

- Ách...

Theo âm thanh vang lên, từ phương hướng vội vàng nhìn sang, chỉ thấy hắn vừa do dự một hồi, Trương sư kia chẳng biết từ lúc nào đã viết xong tên ở trên bức tranh. Chim trên bức tranh “nhìn thấy được”, dường như xác nhận thân phận của mình, hưng phấn không ngừng kêu lên, bay lượn lên trời cao.

- Đây là... chân vận kích động, linh trí phá phàm? Ta nhổ vào... Điều này… điều này… mẹ nó có chuyện gì xảy ra?

Môi co giật, thân thể Lạc Tần run rẩy kịch liệt.

- Linh trí phá phàm... Đây là tác phẩm thất cảnh, thi họa sư lục tinh mới có thể làm được...

Trước mắt Tái các chủ cũng biến thành màu đen.

Vừa rồi cảm thấy người ta không có khả năng thành công. Ai biết vừa đề tên, không chỉ nói ra chân vận, còn làm cho chân vận kích động, linh trí phá phàm. Điều này... điều này... không biết có phải là thật hay không?

Sáu cảnh đầu của thi họa chia ra làm Lục Thực, Linh Động, Ý Tồn, Kinh Hồng, Hóa Linh, Linh Trí!

Thi họa sư tam tinh bình thường cũng chỉ đạt được cấp bậc hóa linh mà thôi. Linh trí cảnh, cũng chỉ có thi họa sư tứ tinh, ngũ tinh mới có thể làm được.

Sau lục cảnh linh trí, còn có thất cảnh, cũng chính là Tái các chủ nói, thi họa sư lục tinh mới có khả năng đạt được... Linh trí phá phàm.

Lúc này động vật, thực vật trong bức tranh đều giống như đang sống, nắm giữ thần trí của mình, thậm chí còn có thể nhận chủ, bay lượn đến bên ngoài bức tranh, một hai ngày cũng không sẽ biến mất...

Nói cách khác, thi họa sư lĩnh ngộ loại ý cảnh này, chỉ cần vẽ tranh, có thể dễ dàng vẽ ra chim bay lượn trên trời cao, rong ruổi tận cuối trời.

Có người nói, đã từng có một vị thi họa sư lục tinh lợi hại, ở trên tường vẽ một con tiên hạc, phá tường lao ra, mang theo phá mây rời đi, lưu lại lời đồn tiên nhân đạp chim rời đi.

Ban đầu, bức tranh này chỉ là lục cảnh đỉnh phong, cách đột phá còn có một khoảng cách rất lớn. Đề tên, nói ra chân vận, tối đa cũng chỉ có thể duy trì không xa, không giảm cấp...

Không nghĩ tới, người này vừa đề tên, không chỉ đột phá cực hạn này, còn khiến cho nó trong nháy mắt đột phá, đạt tới thất cảnh...

Ta ngất!

Là ta điên rồi, hay người này điên rồi?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện