Vị Trương lão sư này nói đúng, một khi bỏ qua cơ hội sẽ hao phí thời gian dài hơn, một bước rớt lại phía sau, từng bước sẽ bị rớt lại phía sau, hắn cũng không muốn phải đuổi theo bước chân của người khác!
Mặc dù hắn không quá tin tưởng lời của đối phương, nhưng ở trước mặt nhiều lão sư như vậy, cảm thấy vị Trương lão sư này không tới mức làm hắn tẩu hỏa nhập ma lần thứ hai!
- Tốt lắm, ngươi sẽ phải vui mừng vì sự lựa chọn này!
Gật gật đầu, Trương Huyền nhìn chung quanh, mang ra một hộp ngân châm, lúc này mới nói:
- Khoanh chân ngồi xuống, phải tập trung tinh thần, ta sẽ dùng ngân châm mở huyệt đạo cho ngươi, tăng cường tốc độ hội tụ linh khí, ngươi chỉ cần từng bước xung kích vùng Đan Điền là được!
- Được!
Trong tâm Triệu Nham Phong đã có quyết định, nên hắn không do dự nữa, liền khoanh chân ngồi xuống.
Trương Huyền đi tới trước mặt, lấy một cây ngân châm ra, hướng về phía một huyệt đạo của đối phương, cắm thẳng xuống, đồng thời đẩy một luồng chân khí vào bên trong.
Hắn từng tu luyện Thiên Đạo Thần Công, nên từ lâu phẩm chất chân khí giống như thanh thủy, vừa tiến vào trong cơ thể đối phương, những chỗ bị khóa trong huyệt đạo được mở ra.
Huyệt đạo của người bình thường giống như lỗ nhỏ tràn ngập chân khí bẩn, vẩn đục giống như nước đục, muốn rửa sạch nó là việc hầu như không thể. Lên chân khí tam phẩm, tương đương với thanh thủy, với người khác, dù có tiêu tốn thời gian hai năm cũng chưa chắc có thể rửa sạch được huyệt đạo, vậy mà với hắn, chuyện đó lại dễ như ăn cháo.
Huyệt đạo vừa mở ra, linh khí ở chung quanh ngay lức khắc ào ạt ùa vào.
Vù vù vù vù!
Bàn tay như gió, liên tiếp cắm thêm tám ngân châm lên người đối phương.
Chín ngân châm mở ra chín huyệt đạo trên người Triệu Nham Phong. Trước đây linh khí trong cơ thể hắn như dòng suối nhỏ róc rách, giờ đây biến thành sông lớn cuồn cuộn, ầm vang sôi trào trong cơ thể, không biết bao nhiêu dòng linh khí tràn vào khí hải.
Ầm ầm!
Trong phút chốc, Triệu Nham Phong cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, đan điền vốn yên tĩnh trong bụng dưới đột ngột được linh khí ào tới mở ra, giống như một cái đập nước lớn, liên tục tiếp nhận từng luồng linh khí hội tụ.
- Việc này…
Đột nhiên Triệu Nham Phong đứng phắt dậy, bàn tay hắn nhấn vào trụ đá đo lực cách đó không xa.
Ầm!
Một trăm năm mươi cân!
Võ giả nhị trọng Đan Điền cảnh sơ kỳ!
- Ta ta…
Nhìn thấy con số trên đá, Triệu Nham Phong sững người, vốn dĩ hắn cho rằng để xung kích thành công cũng phải mất thời gian ít nhất nửa năm, nhưng lúc này được sự giúp đỡ của Trương lão sư, thoáng chốc đã thành công…
Dường như còn chưa tới nửa canh giờ.
- Đa tạ Trương lão sư!
Lạch cạch!
Trong lòng không còn chút nghi hoặc nào nữa, Triệu Nham Phong vội vàng quỳ gối trước mặt Trương Huyền, liên tục dập đầu.
Giây phúc đó, sâu trong nội tâm hắn đã ghi nhận, đối phương vì tốt cho hắn!
Một lão sư có thể tùy tiện giúp người ta đột phá, làm sao có thể dạy sai lý thuyết, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma được chứ?
Một lão sư tốt như vậy, thế mà bản thân lại từng hoài nghi, còn liên tục nhục mạ, hắn quả thật không bằng cầm thú!
Nói thật, lúc trước thực sự bị mù mất rồi. Rời khỏi lão sư này để đi bái Lục Tầm lão sư, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ trả lại khóa của đối phương, quay về học lại một lần nữa.
- Thật sự đã đột phá rồi ư?
- Hơn mười phút có thể giúp một người từ võ giả nhất trọng đột phá thành công…
- Ta không bị hoa mắt chứ? Chỉ là tùy tiện cắm mấy cây kim châm thôi mà, hắn làm thế nào vậy nhỉ?
……
Trong lòng Triệu Nham Phong đầy bối rối, phiền muộn, mấy người Vương Hoằng tộc trưởng, Mạc trưởng lão đều đã chứng kiến tất thảy mọi việc vừa rồi, giờ đây ai nấy đều trợn mắt há mồm, cảm giác sắp phát điên lên được.
Ban đầu bọn họ cho rằng Trương Huyền nói khoác, chẳng bao giờ tin sẽ thành công, giờ được nhìn tận mắt, sức mạnh của sự thật đánh mạnh vào thị giác khiến bọn họ suýt khóc.
Nhìn tiếp về phía đối phương, ánh mắt từng người ai nấy đều nóng như lửa.
Năm đó bọn họ đột phá nhất trọng, sống dở chết dở, giờ thì nhìn người ta đi, nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy.
Tại sao lúc trước không gặp được Trương lão sư…
- Trương lão sư, xin hãy nhận ta là học sinh đi.
Vương Nham là người đến cùng với bọn Vương Đào giờ bước lên phía trước quỳ gối xuống.
Lúc trước hắn cho rằng Lục Tầm lão sư cao minh, cũng không phản đối cách làm của tộc trưởng cùng gia gia, nay được tận mắt chứng kiến Trương lão sư trong mười mấy phút đã giúp Triệu Nham Phong đột phá, hắn không chịu nổi sự mê hoặc đó.
- Hả?
Trương Huyền chớp chớp mắt.
- Ta biết Nham nhi thiên phú bình thường, kính xin Trương lão sư không từ chối!
Nhị trưởng lão của Vương gia bước ra, vẻ mặt tươi cười:
- Chỉ cần Trương lão sư thu nhận hắn, thì ta cũng có thể làm học viên của ngươi, thu nhận học viên Tích Huyệt cảnh sẽ có thể bảo đảm danh tiếng Trương
lão sư lừng lẫy, sẽ không ai còn dám nghi vấn ngươi nữa!
- Nhị trưởng lão, ngươi không thấy xấu hổ sao? Còn muốn mua một tặng một sao, thật không biết liêm xỉ!
Đại trưởng lão phất tay áo một cái, hắn ta cung kính nhìn sang:
- Trương lão sư, đừng để ý tới bọn họ, Nhị trưởng lão luôn luôn không có quy củ! Khụ khụ, ngươi xem ta đi, đã là Tích Huyệt cảnh đỉnh phong, cũng muốn bái ngươi làm sư, nếu như ngươi cảm thấy thân phận trưởng lão Vương gia không được hay lắm, ta có thể từ chức.
- Có gì tốt mà tranh giành nhau thế? Ai cũng già mà không nên nết, đều đáng tuổi gia gia người ta rồi đấy, thế mà vẫn còn nhất định phải bái người ta làm sư, mất mặt không?
Không nghĩ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão lại hành xử mất mặt như vậy, Vương Hoằng tộc trưởng nói lời chính nghĩa.
Bị tộc trưởng quát lớn, hai người bỗng đỏ mặt.
Đúng thế, tuổi tác của bọn họ không nhỏ, căn cốt đã định hình từ lâu, giờ muốn đột phá, thật sự là điều không quá dễ dàng.
Vương Đào, Vương Nham dùng ánh mắt sùng bái nhìn sang.
Thấy chưa, vẫn là tộc trưởng bình tĩnh, quyết đoán, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
Nhưng, bọn họ còn chưa sùng bái xong, liền thấy Vương Hoằng tộc trưởng thản nhiên nhìn sang, cất giọng cười nói:
- Trương lão sư, ngươi xem ta năm nay chỉ mới bốn mươi hai tuổi, liệu có phải có thể bái ngươi làm sư….
Trương Huyền “…”
Mọi người “…”
- Khụ khụ, chuyện bái sư… nói sau đi!
Cuối cùng, Trương Huyền đành cắt ngang cục diện rối loạn trước mắt, lần nữa nhìn về phía Triệu Nham Phong:
- Đến giờ ngươi còn cho rằng ta không biết giảng bài, hại ngươi tẩu hỏa nhập ma không?
- Là lão sư nhọc lòng bồi dưỡng, ta đã không biết cảm ơn, kính xin Trương lão sư tha thứ!
Triệu Nham Phong vội vã quỳ xuống đất.
- Ừm!
Trương Huyền hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Thượng Thần trưởng lão:
- Thượng trưởng lão, bây giờ người có gì muốn nói không?
- Ta…
Sắc mặt Thượng Thần trưởng lão tái xanh.
Chuyện sát hạch lão sư đã không thể giải thích được, chuyện tẩu hỏa nhập ma này, đến người trong nhà cũng còn cho rằng Trương lão sư đang giúp hắn ta tu luyện, thế thì hắn ta còn có lý do gì nữa chứ?
Giống như lại bị vả vào mặt một lần nữa.
Hơn nữa lại còn là bị trực tiếp đánh cho sưng mặt.
- Không thể nào… không thể nào, sao hắn có thể giúp người ta tùy tiện đột phá thế được…
Tào Hùng đứng bên kia ngây người ra giống như thằng ngốc, ánh mắt mờ mịt.
Cái tay lão sư Trương Huyền này vào học viện cùng thời gian với hắn, nhưng từ trước đến nay Tào Hùng luôn luôn ưu tú hơn, vậy mà giờ đây hắn biến thành lợi hại như vậy từ lúc nào?
Hơn nữa, cái chuyện tùy tiện giúp người ta đột phá, thì cho dù là viện trưởng, trưởng lão học viện cũng không làm được, sao hắn lại làm được?
- Tào Hùng lão sư tùy ý nói xấu đồng sự, sư đức bại hoại, hiện tại ta sẽ báo Công đoàn của học viện xóa tư cách lão sư của ngươi! Đồng thời, lập tức chịu phạt một trăm gậy!
Mạc trưởng lão vung tay lên.
- Dạ!
Tào Hùng cắn răng.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết kết quả đã định.
- Thượng Bân, thân là lão sư, lại vì tư lợi bản thân, cố ý hãm hại, hiện tại cách chức điều tra!
Xử lý xong Tào Hùng, Mạc trưởng lão nhìn sang:
- Còn Thượng Thần, thân là trưởng lão, chủ nhiệm phòng giáo vụ, đã không suy nghĩ vì các lão sư, còn cố ý gây khó dễ, thậm chí thay đổi thành tích sát hạch, hiện tại huỷ bỏ chức vụ trưởng lão và chủ nhiệm phòng giáo vụ, báo lên công đoàn, chờ xử lý!