Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi dám? (1)


trước sau

Ầm ầm ầm ầm!

Tu vi của lão già bị phong tỏa, làm sao chống đỡ được Trương Huyền, liên tục bị đánh vài cái, giống như đầu heo.

- Ta muốn giết ngươi...

Mang theo Vô Hồn Kim Nhân qua, là muốn trị liệu bệnh tật. Kết quả lại bị đánh thành như vậy. Lão già không thể tiếp tục kìm chế được nữa, hàm răng nghiến “ken két” vang dội, hai mắt đỏ ửng.

- Giết ta? Ngươi không phải là muốn mượn tay của ta, giết chết hắn sao? Vì sao lại muốn giết ta?

Trương Huyền mỉm cười, thần sắc thản nhiên nhìn qua.

- Ngươi nói cái gì? Ta... ta không biết!

Nghe nói như thế, lão già lộ ra một vẻ bối rối, lập tức che giấu xuống.

- Không biết? Đã chạy tới đoạt xác thân thể người khác, còn muốn loại bỏ linh hồn người ta... Tự nhiên nói với ta không biết?

Khóe miệng Trương Huyền cong lên.

- Đoạt xác?

Đám người Kim Tòng Hải, Tái các chủ đều sửng sốt. Bọn họ lại nhìn về phía lão già, đầy cảnh giác.

Đoạt xác là một loại thủ đoạn đặc biệt của vu hồn sư, cũng gọi là mượn thể hoàn hồn. Tên cũng giống như ý nghĩa, vu hồn sư thọ nguyên tiêu hao hết, mạnh mẽ trấn áp hoặc giết chết linh hồn của người khác, mượn thân thể của đối phương, một lần nữa sống lại.

Thần bí khó lường, vô cùng quỷ dị.

- Không cần lo lắng. Hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn thành công!

Thấy bộ dạng của mọi người, Trương Huyền mỉm cười:

- Nếu quả thật thành công, đó chính là ác linh phụ thể, ta thật sự lại không có cách nào giải quyết.

Vừa rồi hắn nói qua, ác linh phụ thể hắn không có cách nào, khiến cho mọi người suy nghĩ không hiểu được. Hóa ra người này không phải là ác linh phụ thể, mà là bị đoạt xác.

- Ngươi... không nên nói bậy. Ta chính là ta, ta là bị ác linh phụ thể, không có cách nào giải quyết...

Lão già cắn chặt hàm răng.

- Ngươi bị phụ thể?

Trương Huyền lắc đầu, lại đi dọc theo lão già một vòng, chắp hai tay ở sau lưng:

- Ngươi sử dụng thủ đoạn gì, ngăn chặn linh hồn của đối phương, ta không rõ lắm. Chỉ có điều, tình huống cụ thể thế nào, vẫn có thể nhìn ra được.

- Đi tới phòng đấu giá, bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân, cũng không nói mình muốn cái gì, để cho mọi người đoán... Nếu như không nhìn lầm, khi đó linh hồn của hắn vẫn là chủ đạo, không phải là không muốn nói, mà là ngươi áp chế đối với hắn, khiến cho hắn không có cách nào nói ra miệng!

- Đang lúc mọi người ép hỏi, tâm tình hắn kích động, ngươi lại nhân cơ hội, tiếp theo chiếm thân thể... Sau đó nói ai mua Vô Hồn Kim Nhân, lại dẫn người đó đi tìm mộ của vu hồn sư. Nếu như không đoán sai, ngươi là muốn thu hút người khác qua, bố trí cạm bẫy, hại chết thêm một ít cường giả!

Trương Huyền hừ nói:

- Nếu không, tự mình đào Vô Hồn Kim Nhân cũng bị ác linh phụ thể, mạng không lâu dài, làm sao lại có thể còn muốn đi lần thứ hai? Lẽ nào bị ngược quen, còn muốn tự mình tìm chết?

- Cái này...

Kim Tòng Hải, Tái các chủ đồng thời chấn
động.

Vừa rồi, lão già ở đài bán đấu giá, bị mọi người ép hỏi quá mức, quả thật muốn nói gì đó. Đáng tiếc thân thể thoáng lảo đảo một cái, lại không mở miệng, ngay sau đó liền nói ra cái này.

Hiện tại suy nghĩ một chút, xác thực có chút khác thường.

Ở mộ vu hồn sư, tuy rằng nhận được Vô Hồn Kim Nhân, nhưng cũng bị linh hồn đoạt xác, sắp chết. Chỗ nguy hiểm như vậy, thế nào còn muốn lại đi nữa?

Rất rõ ràng chính là một chỗ sơ hở cực lớn.

Chỉ tiếc, bọn họ cũng bị truyền thừa và bảo vật của vu hồn sư trong đó mê hoặc, không nghĩ đến điểm này mà thôi.

- Ta chỉ là muốn nâng giá lên...

Lão già nói.

- Nâng giá lên? Tốt lắm!

Trương Huyền khẽ cười:

- Kim tiền bối, Tái các chủ, còn phải làm phiền các ngươi, giải phong ấn ở trên người hắn ra!

- Giải phong ấn?

Hai người thoáng sửng sốt một chút.

Vừa rồi đánh tuy rằng thật ngoan độc, trên thực tế lại chỉ là tổn thương da thịt, không tổn thương được căn bản. Phong ấn một khi giải ra, khôi phục thực lực đến Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, bọn họ khẳng định không phải là đối thủ.

- Yên tâm đi!

Biết sự lo lắng của bọn họ, Trương Huyền cho một ánh mắt an ủi.

- Được!

Biết vị thanh niên này tuy rằng trẻ tuổi, lại không bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc, hai người đồng thời giơ bàn tay chộp một cái.

Vù!

Áp chế lực lượng ở trên người lão giả biến mất, khí tức của hắn lại khôi phục.

- Hừ, ta thấy các ngươi cũng sẽ không loại bỏ ác linh, đã như vậy, từ biệt!

Phong ấn được giải ra, lão già thở phào nhẹ nhõm, xoay người tính rời khỏi đó.

Còn đi chưa được hai bước, liền thấy người thanh niên ngăn cản trước mặt.

- Thế nào, chỉ dựa vào thực lực của ngươi, cũng muốn ngăn cản ta sao?

Hắn cười lạnh một tiếng.

Mặc dù không nhìn ra thực lực chính xác của người thanh niên, nhưng vừa rồi bảo những người khác ra tay, có thể đoán ra, thực lực khẳng định không bằng mình.

- Vậy ngươi lại thử xem!

Cũng không nhiều nói, Trương Huyền giơ bàn chân lên, lại đạp tới.

- Hừ!

Sắc mặt lão già trầm xuống, bàn tay chợt đưa về phía trước.

Chỉ có điều, cái gì cũng chưa bắt được, ngược lại ngực tê rần.

Ầm!

Hắn lại bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

- Ngươi...

Đồng tử của lão già co lại.

- Có phải rất bất ngờ hay không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện