Đoán được có không ít người, tu vi cũng đều không thấp, khuôn mặt Kim Tòng Hải nghiêm trọng, vừa đi về phía trước, vừa truyền âm qua.
- Vậy còn ngươi?
Triệu Phi Vũ nhìn qua.
- Thực lực của ta ở liên minh vạn quốc tuy rằng không tính là đứng đầu, năng lực bảo toàn tính mạng vẫn phải có. Nếu như phân tâm chiếu cố các ngươi, gặp phải nguy hiểm, ai cũng trốn không thoát!
Kim Tòng Hải nói.
Thân là độc sư, cho dù đối phương nhiều người hơn nữa, muốn giết chết hắn, cũng không dễ dàng như vậy.
Độc sư không e ngại nhất chính là bao vây tấn công.
- Được!
Thấy đối phương đưa ra quyết định, Triệu Phi Vũ gật đầu.
Mặc dù có Danh Sư Đường giáo hóa khắp nơi, chuyện giết người đoạt của, tập kích bất ngờ đả thương người cũng không nhiều, nhưng không có nghĩa là không có.
Nơi đây ngoài vùng hoang dã, nếu chẳng may bị người bao vây tấn công, chết cũng không biết chết như thế nào.
Cho dù nàng thân là công chúa của liên minh vạn quốc, muốn truy tìm điều tra, sợ rằng cũng khó có thể điều tra ra. Cẩn thận một chút vẫn thỏa đáng hơn.
- Các ngươi cũng cẩn thận!
Thấy bầu không khí nghiêm trọng, Trương Huyền cũng căn dặn đám người Triệu Nhã một tiếng, sau đó đi tới trước mặt mấy người.
Gặp phải nguy hiểm, nắm giữ mắt Minh Lý, Thiên Đạo Đồ Thư Quán, năng lực bảo toàn tính mạng của hắn còn mạnh hơn một chút. Những học sinh này, vừa đột phá không lâu, lại nói ngay cả Hóa Phàm cảnh cũng chưa từng đạt được, sợ rằng khó có thể ứng phó.
- Vâng!
Thấy lão sư ngăn cản ở phía trước, bóng lưng giống như một ngọn núi lớn, đám người Triệu Nhã xiết chặt nắm đấm.
Bất kể là lúc nào, ở chỗ nào, chỉ cần lão sư ở bên cạnh, trong lòng bọn họ đều sẽ bình tĩnh, không lại nóng nảy.
Cẩn thận đi về phía trước, đi đại khái khoảng một ngàn mét, bay qua một triền núi, lập tức nhìn thấy được một sơn cốc xuất hiện ở trước mắt.
Sơn cốc sâu xa, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối. Các loại cây cối cây bụi, bởi vì linh khí đầy đủ, mọc vô cùng rậm rạp. Những vết chân trước đó, đi tới nơi này, mất đi tung tích, cũng không nhìn thấy nữa.
- Trương sư, mộ vu hồn ở một trong sơn cốc nơi này...
Lạc Trúc đi tới phía trước.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu, đang muốn
căn dặn cẩn thận, lại nghe “ầm” một tiếng. Mấy bóng người từ trong bụi cỏ chui ra, ngăn cản ở trước mặt.
- Người nào?
Đối phương thấp giọng, trong giọng nói mang theo ý không tốt.
Trương Huyền nhìn lại.
Là sáu người thanh niên, mỗi một người dáng vẻ đều chừng ba mươi tuổi, khí tức trên người mơ hồ, tự nhiên đều không thua kém gì Hóa Phàm nhị trọng. Một người thanh niên mạnh nhất mặc áo bào xám, còn đạt tới Hóa Phàm tam trọng, Âm Dương cảnh.
Thực lực như vậy, so với danh sư Tống Siêu trước đó gặp phải, cũng hoàn toàn không yếu hơn.
- Các ngươi lại là người nào?
Kim Tòng Hải bước lên trước, thực lực trên người thể hiện ra:
- Trốn ở chỗ này lén lén lút lút muốn làm gì?
- Hóa Phàm tứ trọng?
Cảm nhận được lực lượng trên người hắn, sắc mặt mấy người thanh niên thoáng thay đổi, nhìn nhau. Người thanh niên mặc áo bào xám tu vi cao nhất, nói:
- Vị tiền bối này, trưởng bối nhà chúng ta, ở bên trong có việc cần làm, tối kỵ làm phiền. Mong rằng mấy vị đi đường vòng đi!
- Đi đường vòng?
Lông mày nhíu lại một cái, sắc mặt Kim Tòng Hải trầm xuống:
- Chúng ta qua cũng có chuyện muốn làm. Vẫn mong tránh ra!
- Tiền bối đây là muốn động thủ?
Thấy thái độ hắn cứng rắn như thế, sắc mặt mấy người khó coi.
Xôn xao!
Từng tiếng rõ ràng vang lên. Bội kiếm cầm trong tay đồng thời rút ra.
Mặc dù bọn họ chỉ là Hóa Phàm nhị trọng, tam trọng, nhưng lại hoàn toàn không có ý lui về phía sau.
- Động thủ? Các ngươi ngăn cản được ta sao?
Kim Tòng Hải bước lên trước, khí tức cường thịnh, như rồng như hổ, khiến người ta có một loại cảm giác khó có thể chống cự.