- Điều này ngược lại cũng đúng!
Đi ở trong đám người, trong tai ba người truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
- Trấn vườn chi bảo? Chẳng lẽ là...
Triệu Phi Vũ ở một bên, lông mày nhăn lại.
- Nàng biết?
Thấy nàng nhớ tới cái gì, Trương Huyền nhìn qua.
- Ta trước đây xem qua sách liên quan tới vườn thuốc, biết được một ít!
Triệu Phi Vũ gật đầu, nhỏ giọng:
- Chắc là Địa Mạch Linh Đằng!
- Địa Mạch Linh Đằng?
Trương Huyền nghi ngờ.
Hắn tuy rằng xem qua không ít sách, nhưng liên quan tới vườn thuốc, vẫn chưa tiếp xúc. Cái tên này, hắn cũng lần đầu tiên nghe nói.
- Ừ!
Triệu Phi Vũ gật đầu:
- Đây cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cần có vườn thuốc, cơ bản đều có thứ này. Địa Mạch Linh Đằng là một loại thực vật kỳ lạ, có thể dựa vào địa mạch sinh trưởng, hấp thu được linh khí, khoáng chất, nguồn nước... hội tụ lại, xoa dịu đất đai, hình thành ruộng tốt thích hợp cho các loại thuốc tuyệt thế sinh trưởng.
Bầy dê vẫn luôn nuôi thả cùng một chỗ, cỏ xanh có tốt mấy cũng sẽ bị ăn sạch. Dược liệu cũng tương tự.
Một chỗ sinh trưởng một gốc dược liệu còn tốt. Sinh trưởng nhiều, sẽ xuất hiện cạnh tranh. Linh khí, nước, khoáng chất đặc biệt bên trong, đều sẽ tranh đoạt... Cạnh tranh nhiều, sẽ giống như thảo nguyên chỉ có ánh sáng, không cung cấp dinh dưỡng, dược liệu lợi hại hơn nữa cũng sẽ trở nên héo rũ.
Vườn thuốc mặc dù có thể cuồn cuộn không ngừng bán ra dược liệu, kéo dài không suy, khiến cho tất cả dược liệu khỏe mạnh trưởng thành, chính là bởi vì thứ này tồn tại.
Một khi suy kiệt, tử vong, toàn bộ vườn thuốc cũng chẳng khác nào kết thúc. Tất cả dược liệu trên ruộng tốt, đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Có Địa Mạch Linh Đằng tồn tại, dược liệu sinh trưởng trong ruộng tốt, không chỉ màu sắc, kích thước, đều tốt hơn nhiều so với địa phương bình thường. Quan trọng hơn chính là, tốc độ sinh trưởng cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Một ít dược liệu năm trăm năm trong truyền thuyết, ở chỗ này, hai trăm năm có thể cung cấp. Nếu không, ai có thể sống năm trăm năm, chỉ vì trồng một gốc dược liệu?
Triệu Phi Vũ nói.
- Thì ra là thế!
Trương Huyền gật đầu.
Trước đây hắn cũng có chút ngạc nhiên. Linh dược không phải lúa mạch, không có chuyện trồng một số lượng lớn. Thứ này đối với linh khí và các loại dinh dưỡng có nhu cầu cực lớn. Cho dù vườn thuốc có cấu tạo và tính chất đất đai lại màu mỡ mấy đi nữa, chỉ sợ cũng rất khó cung cấp cho nhiều loại khác nhau như vậy.
Hóa ra còn có loại vật này tồn tại.
- Nếu như bọn họ nói là thứ này, thảo nào Tiết vườn chủ sốt ruột. Không có Địa Mạch Linh Đằng trung hoà điều tiết, trồng thuốc dày đặc, sẽ rất nhanh héo rũ...
Triệu Phi Vũ tiếp tục nói.
Điều này lại giống như trận pháp điều tiết linh dược sinh trưởng, một khi bị hủy diệt, các loại nhu cầu của dược liệu, sẽ xuất hiện hỗn loạn. Không đầy đủ chất dinh dưỡng cung cấp, dược liệu không héo rũ mới là lạ.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe được một giọng nói nhiệt tình ở cách đó không xa vang lên.
- Huynh đệ, ngươi cũng theo trưởng bối trong nhà tới tham gia bữa tiệc sao?
Người nói chính là một người thanh niên khuôn mặt hòa ái, vừa cười rộ lên liền hiện ra hai má lúm đồng tiền trên mặt, có vẻ có chút đáng yêu.
- Trưởng bối?
Trương Huyền sửng sốt.
- Đúng vậy, có thể nhận được thư mời, ngoại trừ vườn chủ vườn thuốc, dược vương chịu trách nhiệm bán mua dược vật ra, cũng
chính là người của thế gia trồng thuốc. Tam vườn chủ lớn, bảy đại dược vương ở Vạn Quốc Thành, ta đều đã gặp qua, lại chưa từng nhìn thấy ngươi. Tất nhiên là ngươi cùng trưởng bối đi đến!
Người thanh niên cười khanh khách nói.
- Thế gia trồng thuốc?
Trương Huyền có chút không rõ.
Vườn chủ vườn thuốc hắn biết. Dược vương bán ra dược liệu hắn cũng hiểu rõ. Nhưng thế gia trồng thuốc là cái gì?
- Ngươi không biết thế gia trồng thuốc?
Thấy vẻ mặt hắn mê hoặc, người thanh niên trợn tròn hai mắt, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đây là căn bản nhất của vườn thuốc. Ngay cả điều này cũng không biết, làm sao tiến đến?
- Bồi dưỡng dược liệu, cần phải có chuyên gia chăm sóc. Thế gia trồng thuốc chúng ta, chính là gia tộc cung cấp người trồng thuốc cho các vườn thuốc!
Người thanh niên giải thích một câu.
Có hoa mầu, lại có nông dân. Có bầy dê, lại có người chăn dê... Lý do tương tự, có dược liệu, tất nhiên cũng lại có người trồng thuốc.
Dược liệu cấp bậc càng cao, càng khó bồi dưỡng. Giống như thuần thú, luyện đan, là một loại học vấn vô cùng phức tạp rắc rối. Muốn bồi dưỡng một gốc dược liệu lợi hại, không chỉ cần phải tiêu tốn thời gian, quan trọng hơn chính là nhân lực vật lực, còn có đủ loại kinh nghiệm.
Trong quá trình bồi dưỡng, sai một bước, dược liệu không có cách nào đạt được cấp bậc hoàn mỹ là chuyện nhỏ, làm không tốt còn có thể héo rũ, chết!
Lấy dược liệu Hóa Phàm cỏ Khanh Thủ làm ví dụ. Loại dược liệu này, cần phải nữ tử có thân xử nữ, tước nước mới có khả năng sống sót. Một khi nữ tử này cùng nam tử khác có quan hệ, tưới nước lên, cả gốc dược liệu sẽ lập tức hóa thành một làn khói đặc, hoàn toàn tiêu tan.
Cỏ Khanh Thủ cùng khanh gần nhau, chính là bởi vì loại đặc tính này, thứ này cũng được dùng để kiểm nghiệm xem nữ tử có hoàn bích hay không.
Hoa Khúc Duyệt, sau khi nở hoa có hình dáng giống như mắt người. Muốn sống, cần phải có người luôn luôn ở bên cạnh khiêu vũ ca hát, lấy khúc hát làm niềm vui, bằng không, rất nhanh lại sẽ chết.
Thiên hạ còn có vô số dược liệu hiếm thấy cổ quái, không có hệ thống tri thức truyền thừa, đã muốn bồi dưỡng, khó như lên trời.
Chính bởi vì có truyền thừa, mới có thế gia trồng thuốc chuyên môn bồi dưỡng người trồng thuốc.
Năm đó, Danh Sư Đường xác lập chức nghiệp, từng đề cập qua người trồng thuốc. Đáng tiếc, nghề nghiệp này truyền thừa hỗn loạn, không thống nhất lưu phái. Mấu chốt nhất chính là, đối với tu vi không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần tri thức uyên bác là được.
Bởi vậy, cuối cùng không thành chức nghiệp đặc biệt. Nếu không, trong rất nhiều chức nghiệm của hạ cửu lưu, tất nhiên có vị trí của nó.