Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khó lòng phòng bị (2)


trước sau

Bình thường đều là vãn bối nhìn thấy người cường đại hơn so với bản thân mình, mới có xưng hô như vậy. Vị thiên tài siêu cấp này đường đường là danh sư tứ tinh, lại có cách xưng hô này?

Lẽ nào... vị Trương sư này, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, so với vị Tống sư này còn lợi hại hơn?

Có nhầm hay không?

La Thanh Yên sắp muốn khóc.

Vốn tưởng rằng leo lên nhân vật lớn Tống sư này, khẳng định có thể giáo huấn người này, diễu võ dương oai, rửa sạch nỗi nhục trước đó. Ai biết... người ta địa vị lớn hơn nữa!

Đánh mặt không thành còn bị đánh...

Chuyện gì thế này?

Lư Trạm cũng há hốc miệng, mắt trợn trừng so với mắt cá vàng còn muốn lớn hơn.

Hắn vẫn suy đoán vị này có thân phận gì, thậm chí ngay cả minh chủ phủ cũng đoán qua. Nhưng có lẽ nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, là một vị danh sư... Hơn nữa còn là một vị danh sư khiến cho danh sư tứ tinh, cam tâm tình nguyện tự xưng “mạt học”!

Quá kinh khủng!

Thảo nào có thể khiến cho thị nữ đưa vào. Người như thế quả thật có loại bản lĩnh này!

- Tiểu Tống, ngươi muốn giúp nàng chủ trì công đạo sao?

Không để ý tới hai người đang chấn động kinh ngạc, Trương Huyền nhìn qua.

Nhìn thấy người này, hắn cũng có chút nghi ngờ. Chỉ có điều suy nghĩ một chút hắn cũng lại chợt hiểu ra.

Trong phương pháp trị liệu đưa cho đối phương, có vài dược liệu cần phải tươi, chỉ có thể mua được ở vườn thuốc. Sợ rằng lần này qua, cũng vì dược liệu nào đó.

- Không, không... Ta chỉ là ngẫu nhiên gặp được, cùng nàng không quen...

Tống Siêu xấu hổ cười.

Liên tục trúng hai lần sư ngôn thiên bẩm của đối phương, biết vị trước mắt này nhất định là danh sư cao minh hơn hắn rất nhiều, hắn làm sao còn dám giả vờ giả vịt.

- Các ngươi đây là không quen?

Trương Huyền đưa tay chỉ.

Lúc này Tống Siêu mới phát hiện, bộ ngực no đủ của La Thanh Yên nhô ra, vẫn ép trên cánh tay của hắn, bị ép tới thay đổi hình dạng.

- Là thật sự không quen...

Bị dọa cho giật mình, Tống Siêu chấn động cánh tay, đẩy người sau ra.

Sự nở nang vừa rồi khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, lúc này lại có cảm giác như gai đâm, đâm hắn sắp muốn khóc.

- Tống sư...

Bị đẩy một cái thoáng lảo đảo, La Thanh Yên lúc này mới biết, Tống sư mới vừa rồi còn vênh váo tới tận trời, đối với vị Trương Sư trước mắt này, không chỉ là tôn kính, quả thực chính là khiếp sợ!

Có thể khiến cho một vị danh sư tứ tinh cảm thấy khiếp sợ?

Rốt cuộc là thân phận gì?

Khiếp sợ đến mức cổ co lại, lặng lẽ lui về phía sau. Nếu như mới vừa rồi còn nghĩ làm sao báo thù, hiện tại đánh chết nàng cũng không dám có ý nghĩ này.

Nàng tự nhiên buồn chán tìm người như thế gây phiền phức, không có bị lập tức đánh chết, đã là khoan hồng độ lượng.

- Không quen thì không quen, không cần thiết như vậy!

Không để ý tới La Thanh Yên chuẩn bị chạy trốn, Trương Huyền khoát tay áo, đột nhiên nhớ tới một việc, ánh mắt nhất thời sáng lên, nhìn về phía Tống Siêu trước mắt:

- A, đúng rồi, có muốn Vô Hồn Kim Nhân nữa hay không?

Trước đó ở mộ vu hồn, hắn lại để cho Tôn Cường thu bốn cái quan tài tinh kim thất phẩm. Một cái trong đó là trống rỗng. Ba cái còn lại đều chứa Vô Hồn Kim Nhân. Dù sao thứ này đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì. Nếu lại gặp phải người coi tiền như rác này, xem xem có thể bán ra hay không.

- Vô Hồn Kim Nhân... Trương sư còn có sao?

Tống Siêu sửng sốt.

- Còn có ba cái. Bên ngoài còn có quan tài tinh kim thất phẩm chứa. Nếu như ngươi muốn mua, lại thêm quan tài, tính trẻ cho ngươi một chút, năm linh thạch trung phẩm một cái!

Trương Huyền nói.

Trước chỉ có một thi thể, đã có thể bán bốn vạn linh
thạch hạ phẩm. Lại thêm quan tài mới bán năm cái linh thạch trung phẩm, quả thật xem như là giảm giá.

- Năm cái?

Miệng Tống Siêu nhất thời co rút:

- Ta không nhiều linh thạch trung phẩm như vậy...

Tất cả tài sản của hắn, khi mua một Vô Hồn Kim Nhân, đều bị rút sạch. Tuy rằng trở lại Vạn Quốc Thành, gặp mặt trưởng lão tông môn, đền bù tổn thất, nhưng cũng chỉ là chút linh thạch hạ phẩm. Linh thạch trung phẩm... lục khắp toàn thân, cũng chỉ có một cái mà thôi!

Còn là trưởng lão bởi vì chuyện này ban c thưởng cho hắn!

- Không nhiều như vậy. Có bao nhiêu?

Trương Huyền nhìn qua.

- Chỉ có một cái...

Tống Siêu thành thật trả lời.

- Một cái cũng được. Ta chỉ bán cho ngươi quan tài tinh kim thất phẩm. Thứ này lại là thứ luyện khí sư tứ tinh mới có khả năng chế luyện. Ngủ bên trong đông ấm hạ mát, vô cùng thoải mái! Quan trọng nhất chính là, cùng Vô Hồn Kim Nhân trước đó bán cho ngươi là một bộ. Lấy về nghiên cứu, nhất định có thể ở trên con đường vu hồn, có đột phá!

Cổ tay Trương Huyền rung lên, đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.

Thứ này đối với hắn hiện tại mà nói, đã không đáng giá, trên người mang vài cái. Trong cái này, chính là quan tài rỗng không do Lạc Trúc đánh cắp Vô Hồn Kim Nhân.

Thủ đoạn của vu hồn sư, hắn đã thông qua Mặc Hồn Sinh hiểu rõ rất nhiều điều. Thứ này giữ lại tác dụng không lớn. Có thể bán ra, tất nhiên là hay nhất.

- Quan tài tinh kim thất phẩm?

Tiếp nhận chiếc nhẫn, Tống Siêu nhận chủ, tinh thần tiến vào trong quét qua. Vừa liếc mắt thoáng nhìn, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.

Phía trên quả thật khắc không ít ký hiệu đặc biệt chỉ vu hồn sư mới có. Nếu quả thật kết hợp cùng Vô Hồn Kim Nhân trước đó lại nghiên cứu, quả thật có thể hiểu rõ sâu hơn đối với vu hồn.

- Được, ta mua. Đây là linh thạch!

Nói xong bàn tay hắn lật một cái, một cái hộp ngọc đưa tới.

- Ừ!

Tiếp nhận hộp ngọc, mở ra một khe hở nhỏ, lập tức cảm thấy linh khí nồng đậm đập vào mặt. Biết bên trong chính là một miếng linh thạch trung phẩm, lúc này Trương Huyền mới thoả mãn gật đầu, thu nó vào trong nhẫn.

- Chỗ của ta còn có ba Vô Hồn Kim Nhân tương tự, còn có quan tài vàng ròng cao cấp hơn. Nếu như còn muốn mua, mang đủ linh thạch trung phẩm tới tìm ta là được. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!

Nhận được một miếng linh thạch trung phẩm, Trương Huyền hài lòng nhìn về phía Tống Siêu trước mắt, giống như là nhìn một túi tiền có thể di chuyển.

Người này quả thật có tiền. Liên tục hai lần, đều buôn bán lời không ít.

Không hổ danh là con cháu tông môn, người ngốc nhiều tiền.

- Vâng! Ta quay đầu lại nhất định sẽ bẩm báo tông môn. Nếu như còn cần, sẽ tới tìm ngươi!

Tống Siêu gật đầu, xoay người sang chỗ khác. Vừa đi mấy bước, hắn đột nhiên thoáng cái cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tối sầm, lệ rơi đầy mặt.

- Con mẹ nó... ta lại bị mê hoặc...

Không nghĩ tới đã cẩn thận, kết quả lại trúng chiêu...

Khó lòng phòng bị!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện