- Hãy miêu tả phân loại Thanh Diệp Thảo và đặc thù của Địa Cương Hôi Chỉ Hoa...
- Trư Tâm diệp có thể phối hợp mấy loại dược liệu...
...
Đề mục trên bài thi chi chít, cũng giống như phục vụ viên Văn Tuyết từng nói, tất cả đều có quan hệ đến dược liệu.
- Tìm kiếm!
Nhìn thấy những vấn đề này, tinh thần Trương Huyền hơi động, từng thư tịch trên giá sách bay tới, rơi xuống trước mắt, không ngừng mở ra.
- Rễ cây Thanh Diệp thảo khác nhau có thể chia thành tử hành, hoàng hành, hắc hành, Địa Cương Hôi Chỉ hoa có đặc thù...
Nhìn nội dung trong thư tịch, Trương Huyền múa bút thành văn, nhanh chóng trả lời câu hỏi.
Kiếp trước có thói quen dùng bút máy, tuy rằng bút lông có phần khó dùng, chung quy tiền thân cũng đã học, viết ra chữ viết cũng không tính quá xấu.
Ào ào ào!
Điền vào, lật xem quá nhanh, nên âm thanh vang lên liên tục.
Những người khác làm bài, đều dựa vào trí nhớ, trầm tư suy nghĩ, hắn thì hay rồi, có Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay, trực tiếp tìm ra đáp án, dù muốn hay không, cũng không khác gì sao chép, tốc độ nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi.
- Hả?
Nhìn quanh một vòng, đang muốn xem tình hình mọi người trả lời câu hỏi như thế nào, bỗng thấy Trương Huyền múa bút thành văn, Âu Dương Thành cau mày, sắc mặt trầm xuống.
- Xem ra là con cháu thế gia thử vận may!
Mỗi lần khảo hạch Luyện đan học đồ đều có không ít người biết rõ không thể vượt qua, nhưng vẫn cố ngông cuồng tới đây thử vận may, những người này gia thế không tệ, không quan tâm hai ngàn đồng tiền vàng thế chấp, chỉ muốn xem đề bài, trở về có thể học thuộc lòng mang tính chất học tủ.
Đối với người như thế, hắn vô cùng xem thường.
Không khác gì đầu cơ trục lợi.
Không đọc thuộc lòng mười mấy vạn loại dược liệu, chỉ muốn dựa vào vận may trở thành Luyện đan học đồ, nào có chuyện tốt như vậy?
- Hừ, mỗi lần khảo hạch, bất cứ đề mục, vấn đề, đều không giống nhau, chưa bao giờ có lặp lại, cho dù ngươi đến khảo hạch nhiều lần nữa cũng vô dụng, xem ra phải cố gắng chỉnh đốn tình trạng này, bằng không ỷ vào có tiền liền tới đây khảo hạch, nếu những người nghề nghiệp khác nhìn thấy, còn không cười chê?
Vung tay áo một cái, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù bài thi không thể mang hết đặc tính mười mấy vạn loại dược liệu làm đề thi, nhưng lại bao quát rất rộng, không am hiểu dược liệu, dược tính sâu sắc, không thể trở lời chính xác chín mươi phần trăm trở lên.
Trương Huyền trẻ tuổi như vậy, chưa nhìn rõ đề thi đã viết linh tinh, trong mắt hắn đã biến thành con cháu thế gia đầu cơ trục lợi.
Luyện đan sư kiêng kỵ nhất ra vẻ hiểu biết, không được phép có qua loa và sai lầm, xuất hiện một chút vấn đề, tổn thất dược liệu là nhỏ, không cẩn thận còn chết người!
Chính vì thế, khảo hạch học đồ, bề ngoài là ba vòng, trên thực tế còn là giám thị tâm tính, thái độ quan sát cẩn thận của thí sinh, giống như tên trước mặt, còn chưa nhìn rõ đề thi đã viết loạn, từ đó biết rõ thái độ có vấn đề.
Không cần sửa bài thi, thâm tâm hắn đã phán định Trương Huyền không cách nào vượt qua, cũng phán hắn tử hình.
Cũng chẳng phải hắn quá mức ước đoán chủ quan, có thấy ai trả lời bài thi, còn chưa xem xong đề bài đã viết loạn xạ vào chưa? Ngươi thấy ai không cần nghĩ mà bút mực tung bay như vậy?
Không thèm suy nghĩ liền trực tiếp trả lời câu hỏi, khẳng định là viết bậy!
Đổi thành bất kỳ người nào, e rằng không ai tin hắn có thể trả lời đúng tất cả đề thi.
Không tới nửa canh giờ, mười mấy tấm bài thi, Trương Huyền đã trả lời xong xuôi.
Phù!
Thở ra một hơi, Trương Huyền kiểm tra một lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới nộp bài.
- Nộp bài thi? Nhanh như vậy?
- Có khả năng biết rõ không làm được, chủ động từ bỏ!
- Nói thật, khảo hạch thực sự quá khó khăn, chủ động từ bỏ cũng bình thường...
- Chủ động từ bỏ không có gì, then chốt ở chỗ do Âu Dương tiền bối giám thị, ta đoán tiểu tử này sắp gặp xui xẻo...
...
Nhìn thấy Trương Huyền nộp bài thi, phía dưới ồn ào.
Khảo hạch một canh giờ, vậy mà chưa tới một nửa thời gian liền nộp bài thi, trong lịch sử khảo hạch học đồ, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người cảm thấy, hắn không phải đã làm xong, mà là cảm thấy không làm được, thực sự không đủ tự tin làm tiếp.
- Khảo hạch kế tiếp bắt đầu khi nào?
Không để ý tới mọi người nghị luận, nộp bài thi cho Âu Dương Thành, Trương Huyền hỏi.
Thu bài thi xong chắc chắn cần thời gian chấm bài thi, biết trước thời gian, hắn cũng sớm chờ.
Không hỏi còn tốt, nghe nói như thế, Âu Dương Thành cảm thấy lửa giận càng thiêu đốt,
có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ngươi cái gì cũng không biết, điền loạn viết loạn, cho dù buổi khảo hạch kế tiếp cũng không có quan hệ gì tới ngươi!
Khảo hạch luyện đan học đồ, chỉ có thông qua vòng một mới có tư cách khảo hạch tiếp, với tài nghệ của ngươi vẫn còn chờ vòng khảo hạch kế tiếp...
Tỉnh ngủ chưa?
Có điều, dù gi hắn cũng là một Luyện đan sư chính thức, cho dù tức giận, nhưng cũngkhông tới mức biểu hiện trước mặt tiểu nhân vật không thi đậu học đồ, liền vẫy tay một cái:
- Ra ngoài chờ, nếu thấy thông báo thì đi vào, không thông báo là không thông qua, có thể đi về!
- Ồ!
Trương Huyền gật đầu, đi ra khỏi phòng.
- Thật là ngông cuồng!
Hắn vừa rời đi, Âu Dương Thành cầm bài thi trên tay cũng cảm thấy khó chịu, tiện tay ném sang một bên.
Người như vậy chẳng cần xem bài thi cũng được, nếu xem chỉ tăng thêm tức giận.
...
Trương Huyền đi ra khỏi phòng.
Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay thì việc khảo hạch kiến thức như vậy với hắn là quá đơn giản, không có bất cứ độ khó gì.
- Ngươi nộp bài thi rồi? Không phải khảo hạch là một canh giờ sao? Tại sao mới nửa canh giờ đã đi ra?
Người trung niên Lý thúc nhìn hắn đi ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Bài thi khảo hạch học đồ có rất nhiều đề bài, mỗi lần thi hắn đều cố gắng lắm mới hoàn thành trong một canh giờ, thậm chí có một số đề mục còn chưa xem xong, vì thế mới đưa ra đáp án sai lầm, không thể vượt qua, nửa canh giờ đã đi ra, có phải quá nhanh rồi không!
- Chuyện này còn phải nghĩ sao? Khẳng định cảm thấy khó hoàn thành, nên buộc lòng buông bỏ đây mà!
Văn Tuyết nở nụ cười.
Không phải ngươi rất biết giả vờ sao?
Không biết cái gì cả liền đi thi học đồ, lần này biết rõ độ khó rồi chứ!
- Ha ha!
Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền chẳng buồn giải thích.
Hơn nữa, cho dù giải thích, đối phương khẳng định cũng sẽ không tin, so với việc tốn nước bọt, còn không bằng chờ kết quả cuối cùng, khi đó tất cả sẽ rõ ràng.
- Sao hả, chột dạ? Dù ngươi giả vờ, lần này cũng không giả ra được!
Vẻ mặt ấy được Văn Tuyết cho rằng chính là biểu hiện chột dạ.
- Đầu óc có bệnh, dành thời gian đọc sách đi, không nên nói nhảm nữa.
Đối với nữ nhân này, Trương Huyền không nói gì, vừa gặp mặt đã nhắm vào hắn, cứ như hắn đã cưỡng dâm ả ta không bằng.
Thực sự có bệnh!
Cẩn thận nhớ lại, tiền thân hình như cũng không biết nàng ta?
Nếu không quen biết, cố ý nhắm vào hắn làm gì?
Trương Huyền không rõ vì sao.
- Ngươi...
Vốn tưởng rằng bị vạch trần tận mặt, tên tiểu tử này sẽ xấu hổ tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, đằng này thì hay rồi, còn nói mình có bệnh.
Ngươi mới có bệnh! Một thân đều là bệnh!
Văn Tuyết tức giận hít thở dồn dập, bộ ngực ngạo nghễ phập phồng lên xuống, thân thể như sắp nổ tung.
- Ồ, ta biết rồi!
Trong đầu tự nhiên lóe sáng, Trương Huyền nghĩ ra một lý do, rốt cuộc hiểu vì sao đối phương gây phiền toái cho mình. Ánh mắt tỏ ý thương hại, bất giác lắc đầu, trong lời nói mang theo chân thành và tận tình khuyên nhủ.
- Ngươi không nên cảm thấy cố ý gây phiền phức cho ta thì ta sẽ để ý ngươi! Loại ý nghĩ này thực sự quá ấu trĩ, nói rõ cho ngươi biết, làm thế chỉ khiến ta chán ghét thêm, sẽ phản tác dụng!
Nói đến đây thở dài một tiếng:
- Ta chỉ thích nữ nhân ôn nhu trang nhã, sẽ không thích ngươi, vì thế ngươi nên từ bỏ suy nghĩ này đi!