Nghe được thành tích, mọi người ồ lên.
Phong Ma khúc chỉ có không đến ba phút, cho dù không có quy định khắc cái gì, có thể tưởng tượng phải ở thời gian ngắn ngủi như vậy khắc hơn bốn trăm nét, cũng vô cùng khó khăn. Càng chưa nói, còn phải phân tâm chống lại tiếng đàn.
- Hơn bốn trăm bức tranh?
- Xem ra coi thường người này. Không nghĩ tới một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc!
Ngay cả Hoa Nhược công tử, Phó Tiếu Trần cũng đều nhướng mày.
Số lượng vị Phùng Mạc Sinh này khắc ra, cho dù là bọn họ cũng cảm nhận được áp lực.
- Được rồi, người thứ hai!
Báo ra thành tích của Phùng Mạc Sinh, Ngô sư điều tức mấy hơi thở, trạng thái hoàn toàn khôi phục, lại nhìn về phía mọi người.
Dựa vào thực lực của hắn, sử dụng Phong Ma khúc đối phó với cường giả Hóa Phàm tứ trọng, khả năng còn có chút tốn sức. Đối phó với những người này, lại không cần chiến đấu, không tính là quá mức khó khăn.
- Ta tới!
Phó Tiếu Trần đi tới.
Lần này Nhược Hoan công tử lại không tranh đoạt. Không phải hắn không muốn đi, mà là thành tích của Phùng Mạc Sinh gây áp lực cho hắn. Hắn dự định điều chỉnh tốt sẽ đi qua khiêu chiến.
Leng keng!
Tiếng đàn vang lên, đồng thời âm thanh đao khắc cắt xuống trận bàn trộn lẫn trong đó.
Rất nhanh, Phó Tiếu Trần sát hạch xong, đi xuống.
- Bốn trăm hai mươi bảy nét, hoa văn rõ ràng, không lặp lại!
Danh sư báo ra thành tích.
- Đáng tiếc...
Phó Tiếu Trần lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Vốn tưởng rằng, dựa vào thực lực của hắn, chỉ cần trùng kích số người, là ván đã đóng thuyền. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cửa thứ nhất xuống, tự nhiên không bằng vị Phùng Mạc Sinh này.
Kém đủ năm nét!
Chỉ có điều, chỉ có tự mình từng trải, mới biết được Phong Ma khúc đáng sợ. Vừa rồi nếu không phải loại tâm lý cầu thắng này càng lúc càng mạnh, khẳng định kiên trì không nổi.
- Thành tích tuy rằng không bằng Phùng sư, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Lại nhìn Nhược Hoan công tử. Thành tích của hắn không bằng ta, tuyển chọn hai người, cơ hội phía sau vẫn rất lớn!
Rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại.
Tuyển chọn thi đấu, phải chọn ra hai người, đây chỉ là cửa thứ nhất mà thôi. Chỉ cần phía sau không sai lầm, nhận được một vị trí trong đó, cũng sẽ không quá khó khăn.
- Ta tới!
Người thứ ba lên cũng không phải là Nhược Hoan công tử, mà là vị danh sư mỹ nữ kia, Lạc Khê!
Nói riêng về diện mạo, vị nữ tử này chỉ có thể nói là thanh lệ, so với Mạc Vũ công chúa, Triệu Phi Vũ kém hơn rất nhiều, càng chưa nói tới Triệu Nhã.
Chỉ có điều, thân là danh sư tam tinh đỉnh phong, cường giả Hóa Phàm tam trọng, mang theo khí chất đặc biệt, cho người ta một loại thẩm mỹ khác thường.
Vị mỹ nữ này thoạt nhìn mảnh mai, mức độ tâm cảnh lại cũng vô cùng cường đại. Phong Ma khúc của Ngô trưởng lão, nàng cũng kiên trì được.
Lạc Khê qua đi, là Đỗ Hổ cũng từ vương quốc khác đề cử lên.
Thành tích của hai người, đều vượt qua bốn trăm nét. Chỉ có điều, cách Phó Tiếu Trần còn có một khoảng nhất định, càng chưa nói Phùng Mạc Sinh.
- Hắc mã!
- Đúng vậy. Không nghĩ tới vị Phùng sư này, lợi hại như vậy!
- Ngay cả Phó Tiếu Trần phó sư cũng áp chế... Đây là
điều trước đó không nghĩ tới!
- Ta trước đây đã nói, Phùng sư cũng không yếu, các ngươi còn không tin.
...
Thấy liên tục thi xong bốn người, Phùng Mạc Sinh vẫn xếp vị trí đứng đầu, phía sau tất cả danh sư đều đầy kinh ngạc.
Ban đầu, theo bọn họ, có thể có được vị trí, tất nhiên là Nhược Hoan công tử và vị Phó sư này. Không nghĩ tới, Phùng Mạc Sinh cũng cường đại như vậy.
Xem ra vị Phùng sư này luôn luôn giấu mình, khiến cho không ít người đều bỏ quên.
- Mau nhìn, Nhược Hoan công tử ra sân!
Đang xúc động, không biết ai hô lên một câu, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Quả nhiên thấy Nhược Hoan công tử, ngồi khoanh chân xong, đồng thời lấy đao khắc ra ngoài.
Leng keng! Leng keng!
Tiếng đàn vang lên.
Nhược Hoan công tử nhướng mày, đao khắc xẹt qua ở trên trận bàn, năm ngón tay tung bay.
- Thật nhanh!
- Không hổ danh là Nhược Hoan công tử. Hình như tiếng đàn đối với hắn không có tác dụng lớn!
- Xem ra sát hạch quán quân cửa này, Nhược Hoan công tử lấy chắc!
...
Nhìn thấy được động tác của hắn, tất cả mọi người đều xiết chặt nắm đấm.
Có thể ở dưới Phong Ma khúc, vẫn duy trì tốc độ khắc nhanh như vậy, không hổ danh là Quân Nhược Hoan được hô lớn nhất, đứng đầu bốn công tử lớn của Vạn Quốc Thành!
Vù!
Rất nhanh, một khúc kết thúc.
Nhược Hoan công tử ngừng lại, thu đao khắc vào trong nhẫn, đẩy trận bàn tới.
- Tổng cộng bốn trăm ba mươi mốt nét!
Danh sư chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, cẩn thận đếm nhiều lần, có chút không dám tin tưởng kêu lên.
- So với Phùng sư ít hơn một nét một.
- Làm sao có thể?
- Không đúng sao? Ta thấy hắn khắc rất nhanh?
...
Nghe được kết quả, mọi người ồ lên một mảnh.
Vừa rồi tình hình Nhược Hoan công tử khắc, tất cả mọi người đều thấy được, tốc độ cực nhanh. Thế nào... thành tích cuối cùng, ngược lại chẳng bằng Phùng sư?
Chỉ có điều, danh sư chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, trong toàn bộ Danh Sư Đường cũng rất nổi danh, thiết diện vô tư, không có khả năng có sai lầm.
- Biểu tình của Nhược Hoan công tử hình như vẫn chưa thất vọng...
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy kỳ quái, một người thì thào tự nói, giọng điệu có chút không dám tin tưởng vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn lại, quả nhiên thấy được điểm không thích hợp.
Vừa rồi thành tích Phó sư không bằng Phùng sư, vẻ mặt chán nản. Vị Nhược Hoan công tử này, không những không có cảm giác bị thất bại, trái lại mang theo nụ cười thản nhiên!
Cười?
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ hắn không quan tâm tới thất bại?