Trở lại thời gian hai phút trước.
Tiến vào cửa phòng, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Gian phòng không lớn, đập vào mắt chỗ là một cái giá binh khí. Phía trên có các loại binh khí: kiếm, đao, thương. Cái gì cần có đều có.
Bạch trưởng lão đứng ở chính giữa, thần sắc thản nhiên nhìn qua:
- Lấy binh khí, sử dụng thứ ngươi am hiểu nhất!
- Binh khí?
Trương Huyền lắc đầu:
- Binh khí dễ tổn thương đến người. Vẫn là thôi đi!
Hắn am hiểu trường kiếm, trường thương, đại đao, đều mang theo chân ý của binh khí, uy lực kinh người. Chỉ là sát hạch mà thôi, không cần thiết nguy hiểm như vậy.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạch trưởng lão tối sầm.
Binh khí là dễ tổn thương người, nhưng ngươi cho rằng có thể gây tổn thương đến ta sao?
Hai hàng lông mày hắn nâng lên, ánh mắt rét lạnh.
Thật là một kẻ không biết trời cao đất rộng.
- Được rồi. Nếu ngươi không cần, cũng đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!
Lười cùng đối phương dây dưa, thân thể thoáng lắc một cái, lực lượng đỉnh phong Hóa Phàm tứ trọng của Bạch trưởng lão, bị áp chế xuống, biến thành nhất trọng đỉnh phong.
- Hiện tại tu vi của ta giống như ngươi. Ra tay đi!
Cánh tay duỗi một cái, Bạch trưởng lão lạnh lùng nhìn qua.
Nếu đối phương không cần binh khí, hắn đường đường là Hóa Phàm tứ trọng, tất nhiên cũng sẽ không có ý sử dụng. Hai bên chỉ có thể dùng tay không đối chiến.
- Vẫn ngươi tới trước đi...
Trương Huyền xua tay.
- Ngươi...
Bạch trưởng lão tức giận, mí mắt giật loạn.
Người này là tự tin, hay còn có chút “ngốc“. Thực lực ta cường đại, một khi ra tay, ngươi ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được, còn tưởng rằng có thể chống đỡ được mấy chiêu sao?
Phải biết rằng mấy người trước đó, đều vừa đến, lại thi triển ra công kích mạnh nhất của mình, giống như mưa rền gió dữ áp chế, mới bắt được hơn hai mươi chiêu... Để cho ta xuất thủ trước, ngươi xác định có thể kiên trì được?
- Tốt lắm!
Thấy đối phương không có dự định động thủ, lông mày Bạch trưởng lão nâng lên, bàn chân đạp mạnh một cái trên mặt đất, trực tiếp vọt về phía trước.
Ầm!
Thân thể hóa thành một huyễn ảnh, trong thời gian nháy mắt lại đi đến trước mặt người thanh niên.
- Nằm xuống!
Thấy đối phương ngay cả trốn cũng không hề trốn, đứng tại chỗ bất động, Bạch trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp ép xuống phía dưới.
Vù!
Còn không có tiếp xúc tới thân thể đối phương, đột nhiên lòng bàn tay trống rỗng.
Trương Huyền kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
- Nguy rồi...
Đồng tử co lại, hắn vội vàng quay đầu lại. Ngay sau đó liền thấy một đế giày xuất hiện ở trước mắt.
Bốp!
Còn không có kịp phản ứng, toàn thân lại bay ngược ra, trực tiếp dán ở trên tường. So với Ngô trưởng lão vừa rồi, còn muốn thảm hơn vài phần. Trên mặt là một vết đế giày cực lớn, rõ ràng loá mắt.
Bạch trưởng lão mở miệng nôn ra máu, toàn thân đều bối rối.
Hắn vừa thi triển chiêu võ kỹ này là Tham Nang Thủ Vật, từ lâu đạt tới cấp bậc linh cấp trung phẩm, uy lực vô cùng.
Nhất là các loại biến hóa, hậu chiêu, nhiều đếm không xuể, khiến người ta hoa cả mắt, khó có
thể nhận ra được thật hay giả.
Vốn tưởng rằng thi triển ra, đối phương sẽ bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, không phân rõ phương hướng, hư chiêu, thực chiêu, huyễn chiêu... Nằm mơ cũng không nghĩ tới, thoáng cái đã bị tránh được!
Càng làm cho hắn mê muội chính là... mạng môn của chiêu này, không giống với các tuyệt chiêu khác là dưới nách, trong quần, phía sau lưng, mà là ở tình minh huyệt!
Tình minh huyệt có mi tâm, thuộc về nơi dễ dàng phát hiện nhất. Che giấu mạng môn ở nơi này, là thể hiện ra chỗ nguy hiểm nhất ở ngay dưới mí mắt của mọi người, ai cũng không ngờ tới.
Vốn là tuyến đường vận chuyển chân khí rất cơ mật, học sinh thân truyền thân cận nhất của hắn, thậm chí Khang đường chủ cũng hoàn toàn không biết. Người trước mắt này lại đạp một cước lên...
Trong nháy mắt, mạng môn bị phá, chân khí toàn thân tan rã. Nếu không phải giây phút cuối cùng, áp chế tu vi buông lỏng, một lần nữa trở lại Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, chỉ sợ lần này, dĩ nhiên chết!
Em gái ngươi!
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ta lại là cường giả Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, áp chế tu vi cùng một kẻ Hóa Phàm nhất trọng so tài, kết quả bị đạp một cước mặt, thiếu chút nữa thì chết...
Đặc biệt tới sát hạch đối phương, xem tiểu tử này có thể kiên trì mấy hiệp. Kết quả... chính hắn một hiệp cũng không chịu đựng nổi, thiếu chút nữa bị đá chết...
Càng nghĩ hắn càng phiền muộn, sắc mặt cũng trở nên có chút xám xịt.
Hắn giãy dụa đang muốn từ trên tường nhảy xuống, điều tức chân khí hỗn loạn trong cơ thể, lại thấy người thanh niên vẻ mặt sốt ruột đi tới:
- Bạch trưởng lão, ngươi không sao chứ?
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Bạch trưởng lão từ lỗ thủng trên tường ao rơi xuống đất, còn chưa tới điều tức tốt, liền nghe được đối phương lẩm bẩm, giọng nói thoáng hiện ra vẻ xúc động vang lên.
- Ban đầu muốn để cho ngươi xuất thủ trước, có thể kiên trì mấy chiêu. Không nghĩ tới một chiêu cũng không chống đỡ được. Cũng quá yếu đi...
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra.
Trời ạ, đây đáng lẽ phải là lời kịch của ta chứ?
Ta tới kiểm tra xem ngươi có thể kiên trì mấy chiêu, kết quả bị ngươi một bước đá cho trọng thương...
- Im lặng!
Càng nghĩ càng giận, hắn hét lớn một tiếng.
- Im lặng? Lẽ nào Bạch trưởng lão còn muốn so đấu thêm một lần nữa?