Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bỏ quyền (2)


trước sau

Sắc mặt Nhược Hoan công tử cũng lúc đỏ lúc trắng, sắp nổ tung:

- Không cùng ta so tài cũng được. Chỉ cần ngươi thừa nhận, thời gian một nén hương, lĩnh ngộ Hồng Liên Cửu kiếm đến tiểu thành, ta chủ động chịu thua, tuyệt đối không nhiều lời vô ích.

Chỉ cần hắn thừa nhận lĩnh ngộ đến trình độ cao thâm hơn ta, có vinh dự tín nhiệm đối với danh sư, tự nhiên hắn sẽ không tiếp tục dây dưa.

- Tiểu thành...

Trương Huyền lại lắc đầu:

- Hồng Liên Cửu kiếm, ta một chiêu chưa từng luyện. Ngay cả nhập môn cũng chưa tới, làm sao có thể đạt được tiểu thành!

- Không luyện?

Không chỉ Nhược Hoan công tử sửng sốt, ngay cả tất cả mọi người cũng ngẩn người.

Một chiêu không luyện? Vậy dựa vào cái gì đánh giá là đứng đầu?

Tấm màn đen cũng quá lớn!

Đám người Khang đường chủ, Tô sư cũng đều không hiểu ra sao.

Bọn họ và Hồng trưởng lão ở chung nhiều năm, biết tính tình của hắn, luôn luôn công bằng chính trực, không có khả năng làm ra chuyện vì tình riêng thiên vị. Nhưng... Trương sư học chưa từng học, dựa vào cái gì lại quyết định là đứng đầu?

Đây chính là liên quan đến tuyển chọn thi đấu danh sư. Làm như vậy có đúng là có chút đùa quá trớn hay không?

- Lẽ nào... Hồng trưởng lão thu Trương sư làm học sinh? Vì học sinh của mình có thể tham gia thi đấu, cố ý nhường?

- Không đến mức như vậy!

- Nếu không phải như vậy, vì sao hai người đợi ở trong gian phòng một canh giờ, ngay cả tu luyện cũng chưa từng tu luyện, liền trực tiếp tuyên bố đứng đầu?

Đoàn người bàn luận.

Trương sư và Hồng trưởng lão vừa mới bắt đầu không biết, nhưng trong nháy mắt thái độ đại biến. Nếu nói không có quan hệ gì, ai cũng không tin.

- Hồng trưởng lão, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Thật sự không nhịn được, Khang đường chủ nhìn qua.

Những người khác cũng đồng loạt đưa mắt tập trung qua.

- Thu hắn làm học sinh?

Nghe được mọi người suy đoán, khóe miệng Hồng trưởng lão giật một cái.

Các ngươi thật sự biết tưởng tượng!

Cho dù muốn nhận... cũng phải có bản lĩnh này mới được!

- Các ngươi không cần đoán bậy. Là ta muốn bái Trương sư làm sư, hắn không đồng ý!

Hắn lắc đầu, nói ra lời nói thật.

- Bái hắn... làm sư? Còn không có đồng ý?

- Hồng trưởng lão không phải nói đùa chứ?

Tất cả mọi người há hốc miệng. Toàn bộ đại sảnh xôn xao một hồi.

Hồng trưởng lão được xưng người đứng đầu về công pháp, võ kỹ tại Vạn Quốc Thành, sáng lập ra tuyệt chiêu, không ít danh sư cũng có tu luyện. Có thể nói... toàn bộ danh sư bên trong đại sảnh, chí ít hơn phân nửa là nửa học sinh của hắn, đối với hắn có nghĩa nửa sư.

Loại nhân vật siêu tuyệt này, lại muốn bái người này làm sư?

Nếu thật sự như vậy, chẳng phải hơn phân nửa người trong toàn bộ đại sảnh, đều là đồ tôn của hắn?

Hơn nữa... mấu chốt nhất chính là... Người này từ chối...

Có nhầm hay không?

- Trương sư thiên tư tuyệt hảo, lý giải đối với tu vi, dĩ nhiên đạt được trình độ cao nhân khó lường, khiến người ta ngưỡng vọng. Chiêu Hồng Liên Cửu kiếm này của ta, hắn tuy rằng không tu luyện, nhưng... lý giải sâu, không ai bằng. Cho dù ta cũng kém xa. Một canh giờ vừa rồi, ta xin chỉ giáo, tự nhận được lợi rất nhiều!

Thần sắc Hồng trưởng lão ngưng trọng nói.

- Học
tập?

Mọi người ngươi nhìn tat a nhìn ngươi, tất cả đều cảm thấy đầu óc không hoạt động tốt, bối rối.

Hồng Liên Cửu kiếm không phải là do ngươi tốn thời gian sáng tạo ra, hơn nữa tu luyện tới mức độ đại thành sao? Thỉnh giáo, còn học tập một người chỉ vừa học được trong thời gian một nén hương... Thậm chí còn muốn bái hắn làm sư, được lợi rất nhiều...

Nghe thế nào giống như nói đùa vậy?

Đám người Ngô trưởng lão, Bạch trưởng lão cũng trợn tròn hai mắt.

Vừa mới bắt đầu, thấy hai người bình an đi ra, còn tưởng rằng vị Trương Huyền này không gây ra chuyện gì. Hiện tại xem ra, mình vẫn quá ngây thơ rồi. Không phải là không gây chuyện, mà là bắt trái tim Hồng trưởng lão làm tù binh, dự định muốn bái sư!

Bọn họ tối đa bị thương. Người này... thật sự muốn bái sư. Danh tiếng và địa vị trước đó, đều muốn tiêu tan thành mây khói.

- Cửa sát hạch này chính là lý giải đối với tu vi, đồng thời xem trong thời gian một nén hương. Nhược Hoan công tử chỉ ở dưới tay ta ra sáu kiếm... Trương sư, lại có thể chỉ điểm cho ta, làm lão sư cho ta... Cho dù không tu luyện, sắp xếp đứng đầu, cũng có thể không có bất cứ vấn đề gì chứ?

Hồng trưởng lão nhìn về phía Quân Nhược Hoan cách đó không xa.

- Điều này...

thân thể Nhược Hoan công tử nhất thời co rút, cảm thấy biểu tình trên mặt muốn khóc.

Lấy địa vị của Hồng trưởng lão, không có khả năng nói dối. Nói cách khác... mười phần là sự thật. Cùng là xem trong thời gian một nén hương, mình chỉ tu luyện tới tinh thông, lại dương dương đắc ý, tự cho mình siêu phàm. Người ta, trực tiếp hoàn toàn lý giải, làm lão sư cho người sáng tạo ra công pháp...

Trời ạ!

Rốt cuộc là quái thai từ nơi nào xuất hiện?

Quá biến thái!

Thảo nào trước đó nói, so tài với hắn là khi dễ... Mình ngay cả Hồng trưởng lão cũng chỉ có thể kiên trì sáu chiêu. Đối mặt một người có thể làm sư phụ của đối phương, nếu thật sự đáp ứng yêu cầu, không phải khi dễ là gì?

- Nếu thành tích đi ra, ta thấy tiếp tục tiến hành vòng khảo sát kế tiếp!

Thấy học sinh của mình bị đả kích dục tiên dục tử, sắp không kiên trì nổi, Khang đường chủ không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa, cắt ngang đề tài này.

- Sát hạch kế tiếp cũng là cửa ải tuyển chọn thi đấu cuối cùng, là chỉ điểm chỗ sơ hở chỗ thiếu hụt trong quá trình tu luyện...

Khang đường chủ đang muốn nói tiếp, đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên. Lập tức nhìn lại chỉ thấy Trương Huyền.

- Cửa này... ta bỏ quyền!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện