Càng làm hắn ngạc nhiên là Huyền Thiên Bí Cảnh không nằm trong Thái Linh Đại Lục, mà nằm ngoài kia tinh cầu.
Bởi vậy hắn mới thấy Bạch Tử Vân thường xuyên nhìn lên bầu trời xa xăm, nguyên lai là muốn nhìn tới nơi đó.
Giờ khắc này Trần Vũ rốt cuộc hiểu rõ độ nguy hiểm của Huyền Thiên Bí Cảnh, đó là nơi có thể chết bất cứ lúc nào.
Nghe nói lần này không chỉ Bạch Tử Vân, mà cường giả khắp Thái Linh Đại Lục cũng đồng loạt tiến tới.
Về phần làm sao vào được bên trong, cái này có quan hệ với chiếc hộp thần bí Trần Vũ từng đoạt được.
Trần Vũ không nghĩ mấy chiếc hộp đó lại là chìa khóa để mở cửa bí cảnh.
Nghĩ tới cảnh mình vô tình lấy được hai chiếc chìa khóa, Trần Vũ không khỏi rùng mình.
Nếu không phải Bạch Tử Vân, có lẽ hắn đã bị giết mấy vạn lần vì dám giữ bảo vật trong tay.
Mà liên quan đến Huyền Thiên Bí Cảnh còn có tai kiếp vạn năm sắp xảy ra trên Thái Linh Đại Lục.
Bạch Tử Vân chậm rãi nói hết sự tình về Ma Khư cho hắn nghe, tiếp đến Trần Vũ liền ngồi im nửa ngày.
Sống trong tu tiên giới suốt năm năm, năm năm này hắn nghe không ít chuyện, sự tình về Ma Khư từng nghe vô số lần.
Theo điển tịch ghi chép, Ma Khư là thông đạo thông tới ma giới, mỗi lần thông đạo bị phá vỡ, yêu ma và nhân ma sẽ tràn vào thế giới này để cắn nuốt.
Sự tình tương tự đã xảy ra từ vạn năm trước, khi đó toàn bộ Nguyên Anh Kỳ khắp Thái Linh Đại Lục hợp lực lại mới miễn cưỡng phong ấn được cái động kia.
Chỉ là phong ấn cũng có giới hạn, theo thời gian phong ấn sẽ nới lỏng, đến một lúc nào đó sụp đổ là điều không thể tránh khỏi.
Muốn củng cố phong ấn không phải không được, bất quá tài nguyên lại có hạn, càng dùng càng ít.
Mà thời gian bồi dưỡng những tài nguyên đó không hề ngắn, ít nhất cũng trên vạn năm mới có thể sử dụng.
Cho nên các thế lực trên Thái Linh Đại Lục tích trữ không nhiều, mỗi năm lại hao tổn một chút, đến nay chẳng còn lại bao nhiêu.
Vì vậy cường giả khắp nơi mới tiến vào Huyền Thiên Bí Cảnh, một mặt là tìm cơ duyên, mặt khác là tìm kiếm tài nguyên củng cố phong ấn.
— QUẢNG CÁO —
Nghe tới đây Trần Vũ thầm thở dài.
Tuy nói tu tiên giới vô cùng hiểm ác, vì tranh đoạt tài nguyên mà không ngại chém giết lẫn nhau.
Nhưng một khi đụng tới sự tình hủy diệt, cho dù người hay yêu, ai cũng phải dẹp bỏ hiềm khích mà bắt tay với nhau.
Về phần mang tộc nhân rời khỏi Thái Linh Đại Lục không phải không được, chỉ là những địa phương kia đã có chủ.
Muốn chiếm đất của những phương thế lực kia lại phải đại chiến, khi đó lại tổn hao vô số nhân lực.
Hơn hết, quá trình di chuyển tộc nhân không phải chuyện dễ, một lần di chuyển ngàn vạn người thật sự quá khó khăn.
Còn dùng Truyền Tống Trận để di chuyển tộc nhân thì càng không thể.
Bởi vì cho đến hiện tại, nhân hay yêu đều không cách nào tạo ra Truyền Tống Trận cự ly xa.
Bởi vậy, nếu không phải vạn nhất sẽ không ai nguyện ý rời khỏi cố hương, nhất là phàm nhân.
Sau một hồi lắng nghe tâm sự của Bạch Tử Vân, Trần Vũ không khỏi cười khổ, xem ra hắn quá vô dụng.
Có lẽ sau một hai trăm năm nữa, Thái Linh Đại Lục sẽ không còn cảnh bình ổn như ngày hôm nay.
Trần Vũ siết chặt nắm tay, hắn nhất định phải nâng cao thực lực, ít ra đến lúc đó cũng phải có khả năng tự vệ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trần Vũ biết mình không cách nào đột phá tới Kim Đan Kỳ trong vòng ba trăm năm.
Đây là điều không thể nào, cho dù tuyệt thế thiên tài có đầy đủ tài nguyên cũng phải bất lực.
Bởi vậy hắn phải chuẩn bị đường lui cho mình, hơn nữa càng phải nâng cao thực lực của Quy Nguyên Các.
Đây là cánh tay đắc lực của hắn, tìm hiểu thông tin hay lắng nghe tin tức đều cần đến bọn họ.
Trầm ngâm hồi lâu, Trần Vũ lấy ra một cái túi hương đưa cho Bạch Tử Vân:
"Tử Vân, tương lai gặp phải vấn đề không thể giải quyết thì mở cái túi này ra, nó sẽ cứu nàng một mạng.
" — QUẢNG CÁO —
"Túi hương?! Đa tạ Trần công tử!"
Bạch Tử Vân định từ chối, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn thì đành nói một tiếng cảm ơn.
Tiếp đến, Trần Vũ cùng Bạch Tử Vân lại rơi vào trầm tư, không ai nói với ai câu nào.
Từng ngọn gió chậm rãi thổi qua, một nam một nữ cứ ngồi trên mái hiên lặng