Vào tới đại sảnh, gã binh lính kia lập tức trở ra, bên trong đại sảnh đã có mấy nha hoàng chờ sẵn để dâng trà rót nước.
Yến đại phu sống lâu thành tinh, vui vẻ ngồi thưởng thức trà ngon, không có một tia trách móc.
Trái ngược với Yến đại phu, Nguyên Lãng ban đầu rất không vừa lòng với thái độ của vương phủ, nhưng thấy sư phụ không nói gì, hắn cũng ngậm miệng ngồi một bên chờ đợi.
Thảm nhất chỉ có Trần Vũ, hai người kia ngồi thưởng thức trà, còn hắn phải đứng ở sau lưng chờ đợi, đúng là thân phận y đồng vô cùng thấp bé.
Trần Vũ đứng sau lưng hai người kia, tùy ý đưa mắt dò xét, không một chút kiên nể nào.
Mỗi một nơi trong đây đều được trang trí hoa lệ, xung quanh dán đầy thơ văn, trong phòng còn có mùi đàn hương tỏa ra, vô tình biến đại sảnh trở nên trang nhã vô cùng.
Với thân phận của Yến đại phu đã được chào đón ở những nơi như vậy, Trần Vũ không khỏi nghĩ lại chính mình.
Về y thuật, hắn tin chắc không hề thua kém Yến đại phu, nhưng sống ở nơi long xà lẫn lộn, tốt nhất là không nên làm người khác chú ý.
Nếu bị vướng vào tranh đoạt lợi ích của bọn họ, hắn chẳng khác nào con cờ, mặt người sai khiến, căn bản không có khả năng kháng cự.
Trong lúc Trần Vũ còn đang suy nghĩ, phía sau đại sảnh có ba người đi ra, bọn họ đều mang phục sức đắt tiền, hiển nhiên không phải gia tộc bình thường.
Ba người này thoạt nhìn rất xa lạ, nhưng có một người làm hắn cảm thấy quen mắt, người này chẳng phải Liễu Nghiên tiểu thư được hắn giúp đỡ lần trước hay sao.
Trần Vũ lập tức cúi đầu xuống đất, không muốn người khác chú ý tới, nhưng người tính không bằng trời tính, Liễu Nghiên đã sớm chú ý tới hắn.
"Không ngờ lại gặp Liễu tiểu thư ở chỗ này, hai người chúng ta thật là có duyên.
Nghe nói có một trà quán vô cùng thanh nhã, không biết sau khi rời khỏi vương phủ, tại hạ có thể mời Liễu tiểu thư một chuyến hay không?" Nguyên Lãng vừa nhìn thấy Liễu Nghiên, hai mắt sáng rực, lập tức đứng dậy dồn dập chào hỏi, bộ dáng tựa như vô cùng thân thiết.
Thật ra Nguyên Lãng đã sớm nhìn trúng dung mạo của Liễu tiểu thư, nhưng mấy năm theo đuổi vẫn không có kết quả, hôm nay có mặt sư phụ tại đây, hắn muốn mượn dùng một chút.
"Tiểu nữ Liễu Nghiên, xin ra mắt Yến đại phu!" Liễu Nghiên không thèm liếc mắt Nguyên Lãng, mà đi tới trước mặt Yến đại phu thi lễ một cái.
Nguyên Lãng thấy nàng không cho mình một chút mặt mũi, khuôn mặt nhất thời đen xám, cả người tức giận mà không thể làm gì.
"Thì ra là Liễu tiểu thư của Liễu phủ, ta đang chữa bệnh cho Tiểu Vương Tử, một lát nữa mới tới Liễu gia được, xin thứ tội.
" Yến đại phu cũng nhìn ra hành động thất thố của Nguyên Lãng, nhưng lão không quá để ý tới, chuyện của lứa trẻ thì để lứa trẻ tự giải quyết với nhau.
"Vậy tiểu nữ xin đa tạ!" Liễu Nghiên cảm tạ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Trần Vũ, dường như nàng đang muốn xác nhận điều gì đó.
Hành động này đương nhiên không qua được mắt Yến đại phu, lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Vũ, dường như muốn hỏi gì đó.
Còn tên đại sư huynh Nguyên Lãng kia, thấy Liễu Nghiên tiểu thư mình thích đang dùng ánh mắt thân thuộc nhìn một tên y đồng, làm hắn tức muốn xì khói.
Bất quá trong ánh mắt kia, Nguyên Lãng phát hiện có gì đó không đúng, gã liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Trần Vũ.
Rõ ràng luận về dung mạo, Nguyên Lãng hắn hơn xa tên y đồng kia, luận về tài cán thì không cần phải nói rồi.
Nhưng nàng cứ nhìn tên y đồng chết tiệt kia, không lẽ Nguyên Lãng hắn còn không bằng một tên sai vặt hay sao.
Nhìn thấy biến hóa của mấy người kia, Trần Vũ không ngừng than khổ, đã không muốn dính tới phiền toái, mà phiền toái cứ tự tìm đến mình.
Lúc này nghĩ lại, Trần Vũ thấy việc cứu đám người Liễu gia lúc trước, đúng là có phần ngu ngốc.
Nếu lúc đó hắn giả vờ ngã xuống như những người khác, dám chừng cũng không ai để ý tới, giờ thì hay rồi, người của Liễu gia, hơn phân nửa đã biết tới hắn, mà tên Nguyên Lãng kia cũng đã ghi hận.
Trải qua chuyện này, Trần Vũ thầm hứa với mình, về sau chuyện không có lợi cho bản thân, hắn nhất định không làm.
Còn chuyện anh hùng cứu thế gì đó, hắn lại càng không muốn đụng tới, tránh rước thêm phiền toái vào thân.
Trần Vũ cũng không ngờ, cái tính cách này về sau đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần.
Vốn có chút bản tính thuần phác cũng hoàn toàn bị loại trừ, mặc dù không biến thành ác nhân, nhưng cũng kém trung hậu thiện lương rất nhiều.
Đúng lúc Yến đại phu định lên tiếng, bên trong lại có nha hoàng bước tới mời mọi người đi theo, làm lời nói vừa tới cổ họng liền nuốt trở lại.
Liễu Nghiên thấy có người tìm Yến đại thu thì thu hồi ánh mắt, cùng nha hoàng của mình rời khỏi vương phủ.
Lúc đi ngang, Nguyên Lãng cố tình dùng ánh mắt "ngươi nhất định không xong với ta" để nhìn hắn, Trần Vũ chỉ biết cười khổ.
Trong lòng lúc này cũng đã có tính toán, xong việc ở đây, hắn liền lập tức rời đi, không muốn dây dưa kiếm thêm phiền toái.
Đi theo sau nha hoàng, qua không biết bao nhiêu ngã rẽ quanh co, cuối cùng đến trước một căn phòng, hai bên đều có thị vệ canh giữ.
Yến đại phu dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Nguyên Lãng ra hiệu, tên kia liền hiểu ý tứ, lập tức đi trước.
Trần Vũ bước theo sau lưng hai người bọn họ, giờ phút này trong phòng không có nhiều người, chỉ có một người trung niên chừng năm mươi tuổi và một đứa trẻ.
Người trung niên này thân mặc cẩm sắc y phục, cả người tỏa ra một loại khí chất bất phàm, vị này hiển nhiên là Cửu Vương Hầu nắm trong tay cả vạn người rồi.
Còn đứa trẻ kia, cả người mặc bạch sắc y phục, thắt lưng đeo