Lần này Trần Vũ không có phi hành mà dùng 15 khối linh thạch để truyền tống đến Hóa Nghi Thành.
Hắn chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó phát hiện mình đã xuất hiện ở một địa phương khác.
Trần Vũ bước khỏi bệ đá cổ, hắn phóng mắt nhìn lại xung quanh một lượt.
Hôm nay Hóa Nghi Thành khác xưa rất nhiều, tùy tiện nhìn một chút liền thấy một đống người qua lại trên đường.
Nguyên nhân Trần Vũ không cần nghĩ cũng biết, đây hẳn là vì Động Thiên Bí Cảnh sắp mở trong mấy ngày tới.
Bất quá đa phần tu sĩ đều không có ý định tiến vào bí cảnh, chủ yếu là kéo nhau đến bày sạp buôn bán hoặc đem ít đồ đi đấu giá mà thôi.
Nhìn cảnh người tấp nập, Trần Vũ nhớ tới cảnh tượng Trương Phong bị Đỗ Trạch giết chết.
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, đem toàn bộ tâm tình đều bình ổn trở lại.
Trần Vũ không biết người đoạt xá Đỗ Trạch đã đột phá tới cảnh giới nào, nhưng theo suy tính của hắn, tám chín phần đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Kỳ thật hắn cũng không dám tin, nhưng sự thật nói cho hắn biết, điều này rất có khả năng.
Hắn nhớ không lầm, lúc vừa đoạt xá đối phương đã thả ra một kích của tu sĩ Trúc Cơ.
Chính vì vậy, đối phương hắn là một lão tiền bối lâu năm, kinh nghiệm tu luyện vô cùng phong phú, tính theo thời gian có lẽ đã đủ đột phá tới cảnh giới đó.
Nếu thật là vậy, Trần Vũ phải cẩn thận hơn, bằng không cái mạng nhỏ này khó mà giữ được.
Tuy hắn có khả năng vượt cấp khiêu chiến, nhưng nên nhớ Ngưng Khí và Trúc Cơ khác nhau một trời một vực.
Cho dù đột phá Ngưng Khí tầng chín, Trần Vũ cũng không đủ tư cách giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Với tình huống đó chỉ có chạy mới giữa được mạng sống, cũng may lần này hắn đã chuẩn bị kha khá thủ đoạn bảo mệnh.
Huống hồ, hiện tại hắn đang đeo cái mặt nạ có khả năng lừa được thần thức của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Cho nên gặp phải Đỗ Trạch, Trần Vũ cũng không sợ đối phương nhận ra, trừ khi tự hắn mở miệng.
Trần Vũ đi dạo chung quanh Hóa Nghi Thành, rất nhanh đã thấy chỗ đăng ký danh ngạch tiến vào Động Thiên Bí Cảnh do Trọng Dương Môn quản lý.
Ngồi tại chỗ đăng ký là một gã đệ tử nội môn có tu vi Ngưng Khí tầng chín, tên này ngồi nhịp chân chờ người tới.
Thấy hắn bước đến, gã đệ tử hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút nghi ngờ, bất quá không có lên tiếng.
Trần Vũ chậm rãi bước đến, mỉm cười lễ độ nói:
"Vị sư huynh này, ta muốn tiến vào Động Thiên Bí Cảnh, không biết sư huynh có thể ghi danh cho ta được không?"
"Tiến vào bí cảnh? Tu vi tầng tám cũng dám tiến vào? Mà thôi, ngươi tên gì? Là tán tu hay tu sĩ tông môn tiểu phái?"
Thiếu niên cau mày, không nghĩ đầu năm nay có nhiều người liều mạng như thế, mà thiếu niên trước mặt này đã là nhân thủ thứ 40 rồi.
"Tại hạ Khương Nguyên, là tán tu, không tông không phái!" Trần Vũ thành thật trả lời, bất quá tên đã bị thay đổi, tránh cho những người hữu tâm chú ý.
"Tốt! Ta đã ghi danh cho ngươi, sáng sớm bảy ngày sau tập hợp tại đây, khi đó sẽ có người dẫn ngươi đến chỗ kia.
"
Gã thiếu niên nội môn nhắc nhở một tiếng, tùy ý phất tay đuổi khách, Trần Vũ thấy vậy thì mỉm cười rồi rời khỏi.
Mấy ngày sau đó, Trần Vũ không có gì làm nên thường xuyên đi dạo khắp nơi, xem thử có gặp món đồ nào tốt tốt hay không.
Có điều, đến ngày thứ sáu hắn vẫn không tìm thấy thứ gì, có lẽ vận khí của hắn không được tốt cho lắm.
"Chủ nhân, chủ nhân, ngươi nhìn phía bên phải đi, nơi đó có thứ ta cần.
" Trong lúc đi dạo, Tiểu Tháp đột nhiên nhảy dựng, giọng nói vô cùng kích động.
Trần Vũ hơi ngạc nhiên, phóng mắt nhìn về phía bên phải, chỉ thấy nơi đó có một lão đầu đang bày bán một ít đá quý.
Hắn bước đến ngồi xuống kiểm tra, trên mặt đất có hết thảy chín khối đá, mỗi khối đều có màu sắc khác nhau, có khối màu trắng, màu đen, màu xanh đủ cả.
"Chủ nhân, chủ nhân, ngươi thấy khối hắc thạch kia không? Chủ nhân mau giết người đoạt bảo đi, giết cướp đi, ta muốn, ta muốn! " Tiểu Tháp gấp gáp như đang đứng trong chảo dầu, âm thanh vô cùng kích động.
"Giết? Cướp?" Nghe lời này, Trần Vũ một mặt mộng bức, cười khổ nói: "Ngươi kêu ta