Thiên Đạo Phi Tiên

Đến Côn Sơn Phái


trước sau

Trần Vũ nhanh tay tạo ra động quật dưới lòng đất, sau đó ngồi xuống nhập định.

Hỗn Độn Thiên Kinh vừa vận chuyển, vòng xoáy xoắn óc trong đan điền đã chuyển động.

Một luồng hấp lực từ người Trần Vũ truyền ra ngoài, khiến những tia sáng như đom đóm ở bốn phương tám hướng bắt đầu rục rịch.

Chúng nhanh chóng tập trung tới động quật dưới lòng đất, sau đó theo lỗ chân lông, tiến nhập vào kỳ kinh bát mạch.

Tuy nhiên quá trình nhập định này diễn ra không lâu lắm, ước chừng một tuần hương, khi đã khôi phục không sai biệt lắm Trần Vũ liền mở mắt.

Thời hạn hai tháng trong bí cảnh chỉ còn lại mấy ngày, Trần Vũ phải hành động nhanh lên mới được.

Huống hồ hắn còn phải tranh thủ trở về điểm xuất phát để chờ đợi cánh cổng dịch chuyển mở ra.

Nghĩ thông suốt mọi thứ, Trần Vũ bắt quyết, thi triển pháp thuật trồi lên mặt đất.

Lần này đập vào mắt hắn không phải là âm sát chi khí cùng ma khí nồng đậm, mà là linh khí vô cùng tinh thuần.

"Chuyện này?" Trần Vũ có chút ngẩn người, xoay đầu nhìn lại sau lưng.

Nguyên lai sau lưng hắn có một màn hào quang màu lam nhạt, chính nó đã ngăn cản âm sát chi khí cùng ma khí ở bên ngoài.

Mặc dù không biết kết giới này lợi hại ra sao, mạnh yếu thế nào, nhưng tám chín phần mười là không thể ngăn cản người ngoài xâm nhập vào bên trong.

Sở dĩ suy đoán như vậy là vì chính hắn là người vừa độn thổ vào trong đây, nên chuyện đó không thể sai được.

Huống chi kết giới này đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, nên chuyện bị hư hại một vài chỗ là điều có thể dễ hiểu.

Trần Vũ có chút cảm khái, khi nãy hắn còn kinh ngạc nhưng hiện giờ đã tan biến hết.

Bởi vì trước mặt hắn là mảnh linh điền rộng hơn chục dặm, bên trong chứa đầy linh khí nồng đậm.

Phát hiện được linh điền Trần Vũ vui mừng không thôi, thần sắc trở nên vui tươi gấp mấy lần.

Trần Vũ vội vàng phi hành về phía trước, một mực không quên đề cao cảnh giác.

Nhưng rất nhanh hắn đã rơi vào trầm tư, bởi vì mấy cái linh điền đều có trận pháp ngăn chặn bên ngoài.



Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Trần Vũ thật sự bị màng hào quang màu xanh lục ngăn cản ở bên ngoài.

Trần Vũ có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lập tức mỉm cười rồi phi hành xung quanh linh điền một vòng.

Thời gian không đến một tuần trà, thần sắc Trần Vũ đột nhiên giản ra, nụ cười đã xuất hiện trên mặt hắn.

Nguyên lai phía đông linh điền có một cái thông đạo do người khác khai thông, điều này khiến hắn cực kỳ vui mừng.

Nói như vậy, mười phần là do đám tu sĩ Trúc Cơ kia tạo ra, tuyệt đối không thể sai được.

Trần Vũ nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cước chân đã tiến vào bên trong quan sát linh điền.

Bất quá vui mừng chưa được bao lâu, Trần Vũ liền cười khổ, một mặt vô cùng chua xót.

Nguyên lai linh dược trân quý bên trong đã sớm bị người khác đào hết, hiện tại bên trong chỉ còn lại những gốc cây non mà thôi.

Trần Vũ cười giễu chính mình, một bên ngẩn đầu nhìn lên trời cao, thật lâu cũng không nói nên lời.

Nếu nói không xót, đây chính là tự lừa dối chính mình.

Theo kinh nghiệm của hắn, linh dược trong đây tuyệt đối không phải loại bình thường.

Mà là những loại vô cùng trân quý, hơn nữa cũng đã tuyệt tích bên ngoài tu tiên giới.

Nguyên nhân khiến hắn nghĩ như vậy là vì Trần Vũ phát hiện không ít cây non trân quý trong mảnh linh điền này.

Nếu như hắn có thể thu thập hết mấy gốc linh dược trưởng thành kia, có lẽ sẽ thu được rất nhiều linh thạch.

Nhưng trên đời này làm gì có chữ "nếu như", đến chậm hơn người ta một bước thì phải chịu.

Huống hồ đây còn đúng như ý muốn của hắn, ít ra đã không chạm mặt với đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia.

Hồi lâu, Trần Vũ thở ra một hơi, nụ cười lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Có lẽ vì linh dược non cần rất nhiều thời gian để trưởng thành, nên đám người kia cũng không có ý định thu thập.



Bảy tám phần mười là muốn để lần sau vào thu hoạch, bất quá bọn hắn đã xui xẻo rồi.

Người khác thì không nói chứ gặp phải Trần Vũ thì tuyệt nhiên không còn sót một gốc nào cả.

Vì không gian tầng một của Hắc Tháp có gia tốc thời gian, nên việc trồng linh dược là không thành vấn đề.

Trần Vũ ngẩn đầu đánh giá chung quanh một lượt, theo như quan sát của hắn, nơi đây có ít nhất trăm gốc linh dược các loại.

Mà mấy loại trân quý tuyệt tích ở bên ngoài tu tiên giới lại chiếm hơn phân nửa.

Điều này khiến hắn vui mừng không thôi, xem ra cũng vớt
vát được một chút canh thừa của đám người kia.

Mang theo tâm tình kinh hỷ, Trần Vũ vội vàng ngồi xuống thu thập.

Từng gốc cây non bị hắn thu vào, bất quá động tác thì giống như đang bỏ vào túi trữ vật vậy.

Nhưng thực chất hắn đang để linh dược vào trong Hắc Tháp, nhờ Tiểu Tháp trồng xuống giúp mình.

Cho dù nơi đây không có người khác, nhưng Trần Vũ cũng không muốn mạo hiểm, không muốn người khác biết đến bí mật của mình.

Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, Hắc Tháp là tối kỵ của hắn, một khi bị phát hiện sẽ dẫn đến họa sát thân.

Nên hắn buộc phải cẩn thận, bằng không khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ.

Trần Vũ tập trung vào quá trình thu thập linh dược non, một bên vẫn không quên thả thần thức để cảnh giác.

Cũng vì bản thân từng làm y sư, nên chuyện thu thập cây non vô cùng thuận tay.

Thời gian không đến một canh giờ, khi sắc trời đã ảm đạm, Trần Vũ rốt cuộc cũng thu thập hết cây non trong linh điền.

Thu thập xong Trần Vũ mới thở ra một hơi, tiếp đó không có dừng lại mà tiến về phía trước.

Cũng may là người tu tiên không cần nghỉ ngơi như phàm nhân, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng hơi dưỡng thần một chút liền ổn thỏa.

Thấy sắc trời đã tối, Trần Vũ quyết định thi triển Ngự Phong Thuật để gia tăng tốc độ.



Dù sao trời tối cũng ít bị yêu thú cùng người hữu tâm chú ý hơn, nên phi hành là điều có thể chấp nhận.

Đi được một lúc, Trần Vũ cuối cùng cũng thấy một cái tiên môn cao hơn trăm trượng, phía trên có đề ba chữ "Côn Sơn Phái".

"Rốt cuộc cũng đến được nơi này!" Trần Vũ thầm thở ra một hơi.

Hắn biết mình không thể tranh giành bảo vật với những người kia, nhưng thứ khác thì chưa hẳn.

Trần Vũ dán Ẩn Thân Phù lên người, không nhanh không chậm tiến vào Côn Sơn Phái.

Đi qua tiên môn, Trần Vũ lại mất thêm một canh giờ để đi đến ngọn núi trước mặt.

Đứng từ bên dưới, hắn mơ hồ nhìn thấy từng tòa kiến trúc khổng lồ đang nối tiếp nhau như chân long đang cuộn mình.

Trần Vũ nghĩ nghĩ một chút, sau đó thi triển Ngự Phong Thuật, trực tiếp bay lên trên.

Trận pháp bên ngoài đã sớm bị những người đi trước phá hủy, vì vậy một đường này hắn vô cùng thuận lợi.

Trần Vũ cẩn thận khi tiến vào nội môn, sau đó đi đến tòa kiến trúc đã bị phá hủy hơn phân nửa.

Tòa kiến trúc này tựa như đại điện, gồm có bốn tầng, càng lên cao không gian bên trên càng nhỏ.

Nhưng khiến hắn chú ý nhất chính là tấm biển cũ nát có khắc ba chữ Truyền Công Các.

Tìm được nơi này, Trần Vũ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xem ra đã đạt được một phần mục đích.

Dù sao thì Quy Nguyên Các thành lập chưa được bao lâu, nên pháp thuật cùng pháp quyết vô cùng thiếu thốn.

Nếu như hắn có thể đem hết chỗ này về thì đúng là chuyện tốt khó cưỡng cầu.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện