Thiên Đạo Phi Tiên

Cơ Duyên Của Tử Vân


trước sau

Bất ngờ này làm mọi người nhịn không được mà cười lớn một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng hiếm thấy.

Vui mừng qua đi, mọi người mới định thần lại, quan sát biến hóa bên ngoài một lần nữa.

Lần này, quả nhiên Khốn Tiên Đại Trận đã biến mất hoàn toàn, không còn lại chút dấu vết nào.

Mọi người nhất thời có chút thất thần, sau một hồi trầm tư, Vô Trần lão tổ bước tới ôm quyền:

"Tử Vân lão tổ, lão phụ nợ ngươi một cái ân tình, về sau có chuyện gì cần cứ nói với ta một tiếng là được."

Có người đầu tiên đứng ra, những người khác cũng nhao nhao tiến đến ôm quyền thi lễ.

Trong nháy mắt, Bạch Tử Vân đã nhận được ba bốn cái hứa hẹn của chư vị lão tổ.

Nghĩ lại cũng đúng, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh, không những giải được nguy cơ, mà còn giữ được cái mạng nhỏ.

"Được rồi, nguy cơ trước mắt đã được hóa giải, chúng ta nên gác chuyện này qua một bên."

Nhược Lam lão tổ thấy mọi người quên chuyện chính sự, lập tức lên tiếng thúc giục:

"Tiếp đến, chúng ta nên chia ra để tìm hiểu bí cảnh, đồ vật rơi vào tay ai là của người đó, các ngươi tự lo cho tốt đi."

Vừa nói xong, Nhược Lam lão tổ của Bách Hoa Tông đã lăng không rời khỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng về phương hướng khác để tìm kiếm cơ duyên.

Đến khi mọi người đi hết, Bạch Tử Vân mới xòe lòng bàn tay, không ngờ con bạch hạc kia lại nằm trong tay của nàng.

Nhưng lúc này, Bạch Tử Vân như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng đem bạch hạc bỏ vào ống tay áo, còn mình thì lặng lẽ phi hành về phía đông.

"Phía đông sao?! Xem ra Tử Vân lão tổ đã biết cái gì đó, có lẽ ta nên đi theo, có khi lại nhặt được một món hời thì sao?!"

Thời điểm nàng vừa rời khỏi, phía sau đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh đang bám theo.


Mặc dù đối phương ẩn thân rất tốt, nhưng đối với Yêu Tộc thì sự nhạy cảm cao hơn khá nhiều.

Bạch Tử Vân đã sớm đoán được sẽ có người vì con bạch hạc này mà bám theo, cho nên mới cố ý phi hành về phía đông.

Bất quá, vừa mới di chuyển được một lúc, phía trước đột nhiên bị sương mù ngăn cản.

Thời điểm đạo nhân ảnh kia đuổi tới, đã sớm mất đi tung tích của đối phương, làm lão không khỏi nhíu mày.

"Xem ra Tử Vân lão tổ đã phát hiện ra sự tồn tại của ta rồi!" Thái thượng trưởng lão của Tung Sơn Phái, Thanh Tùng lão tổ khẽ thở dài.

Kỳ thật, lão đã sớm nghi ngờ con tiểu bạch hạc kia, bất quá cũng không dám đánh trống khua chiêng, cho nên mới lén lút như thế.

Thổn thức qua đi, Thanh Tùng lão tổ vừa xoay người lại, khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống.

"Khặc khặc, Thanh Tùng lão tổ, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Tiếng cười quỷ dị của Âm Quỷ truyền đến, kèm theo đó là luồng gió âm lãnh khiến người ta phải sởn gai ốc.

Thanh Tùng lão tổ hơi nhíu mày, nhưng khuôn mặt lập tức nở nụ cười, tiếc hận nói:

"Phải chi ngươi xuất hiện sớm một chút, nói không chừng ta và ngươi đã bắt được con cá lớn."

"Cá lớn thì không cần!" Âm Quỷ lắc đầu, cười khặc khặc, truyền âm nói: "Theo kế hoạch, ta đã tra xét nơi này một lượt, ngoài đống di tích bị đổ nát, quả thật tìm được một nơi bí mật."

Thanh Tùng lão tổ nghe vậy thì vuốt râu trầm tư, cũng không để ý chuyện mình bị nhốt trong Khốn Tiên Đại Trận.

Giờ khắc này, trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ, đó là làm sao tìm được nhiều tài nguyên nhất có thể.

Chỉ riêng Khốn Tiên Đại Trận đã khiến lão động tâm, nếu may mắn tìm được những thứ tương tự, nói không chừng là đại thu hoạch.

Huống hồ, tìm được địa phương tốt như thế, Âm Quỷ lại không tự mình ra tay, chứng tỏ nơi đó có cấm chế rất lợi hại.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đục ngầu của Thanh Tùng lão tổ bỗng nhiên lóe sáng, truyền âm nói:


"Nếu đã như vậy, chúng ta phải đến đó sớm một chút, lỡ như có người phát hiện, quả thật không tốt cho lắm."

Nói đến đây, Thanh Tùng lão tổ bỗng trầm giọng, thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nói:

"Huống chi, trải qua chuyện vừa rồi, đám lão tổ kia đã ghi hận ngươi, đến lúc đó mà chạm mặt với bọn họ, ta nghĩ ngươi không có quả ngon để ăn đâu."

"Hắc hắc, Thanh Tùng lão tổ, ngươi đừng quên ước định giữ chúng ta. Nếu ta có chuyện, ngươi cũng không được yên thân đâu." Âm Quỷ nhẹ lắc đầu, hai tay bối ra sau lưng, thong dong truyền âm trả lời.

"Cái này ta tự nhiên minh bạch!" Thanh Tùng lão tổ không chút do
dự mà gật đầu đồng ý.

Sống trong tu tiên giới, bản thân sẽ không phân biệt chính tà hai phái, chỉ cần có lợi ích là được.

Đây là quy tắc của Thanh Tùng lão tổ, cho dù bán đứng người thân, bán đứng đồng bạn, bán đứng con cháu, lão cũng không chút do dự mà động thủ.

Chỉ cần bản thân đạt đến Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết, khi đó, ai dám đến tìm lão để tìm phiền toái?

Càng nghĩ, Thanh Tùng lão tổ càng mỉm cười âm hiểm, tinh quang trong mắt cũng theo đó mà thoát ẩn thoát hiện.

"Tốt! Chúng ta đi thôi!" Âm Quỷ gật đầu đồng ý, vung tay tế ra một cái hồ lô màu xanh, phóng lên đó phi hành về phía bắc.

Thanh Tùng lão tổ không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo, còn chuyện tiểu bạch hạc kia đã bị lão bỏ qua một bên.

Một màn vừa rồi, Bạch Tử Vân không hề hay biết, cho dù có biết, nàng cũng không ở lại nghe lén.

Trong lúc thi triển Thổ Độn Thuật, Bạch Tử Vân không ngừng thả thần thức ra quan sát bốn phương tám hướng.

Thấy không có ai theo dõi, Bạch Tử Vân mới rời khỏi mặt đất, lấy tiểu bạch hạc ra khỏi ống tay áo.

Tiểu bạch hạc vô cùng linh tính, lập tức vỗ cánh bay về phía nam, ngược đường với đám người Thanh Tùng lão tổ.

Thời gian ước chừng hai canh giờ, tiểu bạch hạc dẫn nàng tới một địa phương hết sức u ám.

Vùng đất nơi đây toàn một màu đen kịt, xa xa mới có một gốc cây, dưới chân là những núi thi cốt đầy rợn người.



Bạch Tử Vân thoáng đánh giá một chút, nàng phát hiện bên trong có âm khí, lệ khí cùng yêu khí và chướng khí cực kỳ nồng nặc.

Mặc dù nơi này âm u như thế, nhưng bạch hạc không có dừng lại, mà trực tiếp bay vào trong, dẫn đến một địa phương nào đó.

Bạch Tử Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tìm hiểu đến cùng, lập tức thi triển Hộ Thuẫn Thuật rồi bám theo.

Thời điểm nàng phi hành được một lúc, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu quái lạ.

Đây là một con Âm Huyền Điểu, là yêu thú cấp năm, tương đương với tu sĩ Cự Linh Kỳ, chuyên sinh sống trong những nơi có âm khí cùng chướng khí dày đặc.

Khi nãy nó vừa ngửi thấy mùi sinh vật sống cho nên mới bay đến đây, nhưng lúc này lại không thấy đâu.

Nó thét lớn một tiếng, vỗ cánh lần theo dấu vết còn sót lại, rất nhanh đã thấy nữ tử đang phi hành ở phía trước.

Chính vì Bạch Tử Vân không để lộ tu vi chân thực, nên Âm Huyền Điểu không chút sợ hãi mà lần theo.

Âm Huyền Điểu thét lớn hai tiếng, dùng cái miệng đầy răng cưa của mình, hướng phía trước mà lao đến.

Bạch Tử Vân hơi nhíu mày, xoay người, tế ra một kiện pháp bảo Thiết Mộc Châm.

Chỉ thấy nàng vung tay một cái, Thiết Mộc Châm đột nhiên biến mất, sau đó truyền đến tiếng hét thảm của Âm Huyền Điểu.

Nguyên lai một kích vừa rồi, Thiết Mộc Châm đã đâm thủng đầu của Âm Huyền Điểu, làm nó rơi thẳng xuống mặt đất.

Bạch Tử Vân không để ý đến thi thể yêu thú cấp năm, thu hồi pháp bảo liền phi hành đuổi theo bạch hạc.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện