Thiên Đạo Phi Tiên

Được Người Nhặt Về


trước sau

Không đến một khắc sau, Đường Tam rốt cuộc minh bạch thân phận hiện tại của mình.

Nguyên lai hắn đã trọng sinh vào thân thể Đường Tam, là con trai trưởng của Đường Hạo.

Nhưng làm hắn ngạc nhiên là Luân Hồi Thạch lại tìm cho hắn một cái xác trùng tên với chính mình.

Cả hai đều tên Đường Tam, nhưng khác ở điểm cái xác này chỉ mới 19 tuổi, đích xác còn rất trẻ.

Hơn nữa, thiên phú của tên này không thấp, còn là song sinh vũ hồn, đúng là trời cao đã chiếu cố hắn.

"Tốt! Trời cũng giúp ta rồi! Ha ha ha..." Đường Tam ngẩn đầu cười lớn, trong con ngươi hiện lên vẻ chờ mong.

Trong đầu Đường Tam dần dần hiện lên hình ảnh tươi đẹp về tương lai phía trước.

Những gì hắn học trộm ở Đường Môn sẽ được hắn lấy ra sử dụng, còn lời thề kia chỉ là để ngụy biện mà thôi.

"Cửu Tiêu Đại Lục, các ngươi hãy đợi thiên tài như ta đi, ha ha ha..." Đường Tam cười lớn, sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng.

. . .

Cùng khoảnh khắc đó, tại Liễu gia, sau một phen nằm nghỉ, Trần Vũ rốt cuộc tỉnh lại, có điều vẫn chưa thể mở được hai mắt.

Nằm trên giường gỗ vừa lạnh vừa cứng, bốn bề yên tĩnh, Trần Vũ đành cười khổ, không nghĩ mình cũng có ngày lưu lạc đến nông nỗi này.

Nghĩ đến ngày tháng bay lượn trong trời đất, suy tâm tính kế mọi người, giờ phải nằm bại liệt một chỗ, đúng là đáng thương.

Phật gia có câu, gieo nhân rồi sẽ tới lúc phải gặp quả, quả nhiên không sai chút nào.

Nếu năm xưa hắn không hành y cứu người, chắc gì bản thân đã gặp được người có thiện tâm như thế?!

Mà kiếp nạn này, có lẽ là quả báo mà hắn phải nhận khi giết người không chút nương tay trong tu tiên giới.

Trần Vũ thở ra một hơi thật dài, chịu đựng đau đớn, thử gượng người ngồi dậy, có điều hoàn toàn là mơ tưởng hảo huyền.



Đến mắt còn không mở nỗi, đủ thấy hắn yếu đến mức nào, làm sao còn ngồi dậy được?

Giờ khắc này, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trần Vũ không khỏi lành lạnh sống lưng.

Thật ra hắn cũng không rõ lắm, chỉ nhớ lúc vừa được truyền tống khỏi Động Thiên Bí Cảnh được một đoạn, không gian xung quanh bỗng nhiên đứt gãy.

Đối mặt với sự tình như thế, Trần Vũ không cách nào kháng cự, đành lực bất tòng tâm, mặc cho không gian hút vào, sau đó gặp phải không gian loạn lưu.

Cuối cùng, trí nhớ mơ hồ nói cho hắn biết, Địa Ma vì cứu tính mạng của mình, đã không tiếc mà dùng hết số pháp lực còn lại.

Cho nên mới có cảnh hắn từ trên trời rơi xuống, có điều, bây giờ không biết Địa Ma đã thế nào rồi?

Nghĩ đến đây, Trần Vũ khẽ động tâm niệm, thử câu thông với Địa Ma trong cái bóng của mình.

Nhưng đáp trả lại là sự im lặng đến đáng sợ, nghĩ đến khốn cảnh lúc trước, có lẽ Địa Ma đã bị thương không nhẹ.

Trần Vũ thở dài một hơi, sau đó thả tâm niệm, câu thông với hắc tháp: "Tiểu Tháp, ngươi còn đó không?"

Không đến một cái chớp mắt, âm thanh trầm thấp của Tiểu Tháp lập tức vang lên trong đầu hắn: "Ta đây, chủ nhân thấy ổn hơn chưa?"

"Ổn thì không chắc, nhưng miễn cưỡng giữ được cái mạng nhỏ, xem như vạn hạnh trong bất hạnh!" Trần Vũ thầm thở dài, trong lời nói mang theo vài phần chua xót.

Giờ nghĩ lại, Trần Vũ thấy mình thu nhận Địa Ma đúng là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nếu lúc đó hắn để mặc cho Tiểu Tháp tiêu diệt Địa Ma, thì người chết tiếp theo chính là hắn rồi!

Càng nghĩ đến hiểm cảnh lúc đó, Trần Vũ càng thấy u sầu, động tâm niệm, lo lắng hỏi: "Đúng rồi, chắc ngươi biết tình trạng của Địa Ma chứ?"

Tiểu Tháp nghe hỏi tới Địa Ma, lập tức cảm nhận rồi truyền âm trả lời: "Tên tiểu tử đó đúng là mạng lớn, tuy mất sạch pháp lực nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, an dưỡng một đoạn thời gian liền có thể líu lo trở lại."


"Không nguy hiểm đến tính mạng, xem như phước lớn mạng lớn rồi!" Trần Vũ thầm gật đầu, xem ra thời gian tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân.

Thời điểm hắn đang cảm khái, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó phát hiện có người đang thay y phục cho mình.

Mặc dù không thể cử động, nhưng tri giác vẫn cảm nhận được, hơn nữa còn phán đoán người thay y phục cho mình là nữ nha hoàn.

Thay lại y phục mới, Trần Vũ thấy ấm áp hơn rất nhiều, cơ thể không còn run bần bật như trước nữa.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn
lại cảm giác như có người đang nhìn mình chằm chằm.

Trôi qua một lúc, sau nhiều lần nỗ lực, Trần Vũ rốt cuộc cũng mở được hai mắt.

Đập vào mắt hắn là căn phòng hết sức đơn sơ, diện tích không lớn lắm, ước chừng mười thước vuông mà thôi.

Trong phòng cũng không có gì, ngoài bộ bàn ghế cùng chiếc giường gỗ mà hắn đang nằm thì không còn gì khác.

Về phần nha hoàn giúp hắn thay y phục, nàng đã sớm rời khỏi căn phòng, để lại hắn một mình trong đây.

Nhìn lại y phục đang mặc, Trần Vũ biết tiểu thư nhà này không phải người nghèo khổ gì, vì chất lượng vải vóc khá tốt.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhưng cường điệu khác với nữ nha hoàn vừa rồi.

"Kẹt!" Âm thanh mở cửa vang lên, một bóng hình thướt tha liền đập vào tầm mắt của hắn.

Vừa nhìn thấy, hắn đã đoán được, nữ tử này hẳn là vị tiểu cô nương đã cứu mình lúc trước.

Theo phán đoán của hắn, tiểu nữ tử này khoảng mười tám mười chín tuổi, cũng không xem là nhỏ nữa.

Tuy nhiên, dung mạo người này không quá xuất sắc, nhưng so với mặt bằng chung thì đúng là có hơi xinh đẹp.

Giờ khắc này, Trần Vũ mới để ý, theo sau cô nàng còn có một lão đầu tử râu tóc bạc trắng, nhìn tuổi tác, đoán chừng đã hơn tám mươi.


"Ngươi... ngươi tỉnh rồi ư?!" Liễu Huyên Huyên có chút ngoài ý muốn, không khỏi kinh ngạc khi thấy hắn đã mở mắt.

Theo lý mà nói, bị thương nặng như vậy, khẳng định không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn mới đúng.

Hơn nữa, nàng nhớ mình mang người này về còn chưa được một canh giờ, vậy mà đã tỉnh lại, bảo sao không ngạc nhiên cho được.

Trần Vũ nghe nữ tử hỏi như vậy thì định gật đầu, nhưng lại phát hiện mình không thể làm được, nên hắn đành đảo đảo con ngươi để làm ra phản ứng.

Thấy hắn không thể cử động, tuy nhiên lại biết dùng con ngươi để phản ứng, làm nàng có chút ngạc nhiên.

Như nghĩ tới chuyện gì đó, Liễu Huyên Huyên ôn tồn nói: "Công tử tỉnh lại là tốt rồi! Vị này là Trần Y Sư của phủ chúng ta, ngài ấy sẽ giúp ngươi kiểm tra thương thế trên người."

"Trần Y Sư?!" Trần Vũ nghe đến đây thì nhất thời kinh ngạc, vì không nghĩ lại trùng hợp đến thế.

Hắn cũng là y sư, cũng họ Trần, không ngờ có ngày lại được một người có danh xưng giống mình chữa trị cho mình.

Nghĩ như vậy, Trần Vũ khẽ cười khổ rồi đảo đảo con ngươi, tựa như bản thân không có vấn đề gì khi để vị y sư này kiểm tra vết thương.

Lúc này, lão đầu tử râu tóc bạc trắng tiến đến bên cạnh chiếc giường, mỉm cười rồi đưa tay bắt mạch cho hắn.

Trong sát na này, từ bàn tay của Trần Y Sư bỗng nhiên ngưng tụ ra bạch sắc quang đoàn.

Bạch sắc quang đoàn này chậm rãi tiến vào kinh mạch, chạy đến đâu, Trần Vũ thấy toàn thân ấm áp đến đó, cơn đau cũng theo đó mà thuyên giảm đi ít nhiều.

Thời gian trôi qua, Liễu Huyên Huyên vẫn đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm quang đoàn trên người Trần Vũ.

Đối với chuyện nam tử này tỉnh lại, nàng cũng không rõ tại sao đối phương lại bị trọng thương nặng như vậy.


main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện