Nghe tiếng gào rít ở phía xa truyền tới, Trần Vũ thoáng do dự một chút.
Bất quá, thấy sương vụ không còn dầy đặc như trước, nội tâm mới buông lỏng phần nào.
Tuy xung quanh đều bị sương vụ mờ ảo bao phủ, nhưng trong vòng trăm thước vẫn nhìn thấy cảnh vật phía trước.
Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm, bản thân cũng có thêm thời gian để xoay chuyển tình thế.
Trần Vũ hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó mở quyển sách cũ nát trên người ra, chăm chú nhìn vào.
Trong lúc Trần Vũ đang chăm chú nhìn quyển sách, ở bên ngoài Thất Huyền Cốc, cách đó chừng ba dặm.
Nơi đây tụ tập hơn hai chục nhân ảnh, phần lớn trong đó là mạo hiểm giả lành nghề, chỉ có số ít là võ giả phổ thông.
Tuy thân phận bọn họ có chút khác biệt, nhưng tất cả đều vì những gốc thảo dược trong sơn cốc mà tới.
"Ồ, không ngờ lại gặp Ngụy huynh ở chỗ này!" Thiếu niên áo xanh nhìn thấy đồng bạn ở phía xa, nhanh chóng bước tới chào hỏi.
"Nguyên lai là Tần huynh, không nghĩ lại gặp ngươi ở chỗ này, đúng là hữu duyên năng tương ngộ!" Thiếu niên áo cam có chút giật mình, sau khi phát hiện đối phương là ngươi quen thì cười lớn một tiếng.
Thiếu niên áo xanh cười híp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn vào sơn cốc, cười cười nói: "Nhìn dáng vẻ của Ngụy huynh, không lẽ tới Thất Huyền Cốc để tìm Kim Huyền Quả?"
"Ha ha, không phải Tần huynh cũng như vậy sao? Mặc dù Kim Huyền Quả không quá mức trân quý, nhưng Kim Huyền Quả trong sơn cốc này lại có chút đặc thù.
Không những bồi bổ khí lực, mà còn giúp gia tăng tỷ lệ đột phá Khí Vũ Cảnh, vật quý hiếm như vậy, ai lại không muốn lấy tới tay?" Người áo cam cười lớn, lời nói mang theo vài tia châm chọc.
Nói ra cũng thật bi hài, rõ ràng võ mạch của thiếu niên họ Ngụy không hề tệ, nhưng vì ham mê sắc dục, cho nên tuổi tác đã ngoài hai mươi vẫn chưa đột phá được Khí Vũ Cảnh tầng một.
Bởi vậy, khi nghe đồn đãi về công dụng thần kỳ của Kim Huyền Quả trong Thất Huyền Cốc, hắn đương nhiên không ngại gian khổ mà tới đây tìm vận may.
"Hắc hắc, Ngụy huynh nói không sai, có điều sau nhiều năm bị mạo hiểm giả vơ vét, đoán chừng bên trong cũng không còn lại bao nhiêu, nếu chúng ta tìm được một quả xem như đã may mắn lắm rồi! Bất quá, nhìn sắc trời, chắc cũng đến lúc rồi!" Người kia cười như không cười, ánh mắt nhìn lên bầu trời, sau đó thong dong bước vào trong.
.
.
Trong sơn cốc, sau một hồi do dự Trần Vũ quyết định tiến về phía trước.
Đi được một lúc, khi vừa đặt chân vào phạm vi rừng cây cổ thụ, không khí lạnh lẽo bắt đầu bao phủ toàn thân.
Bất quá, sự tình phía trước làm Trần Vũ đứng hình trong giây lát.
Trước mặt hắn có hai con đường, nhưng kỳ lạ là mỗi bên lại có thời tiết khác nhau.
Không ngờ con đường bên trái lại có tuyết rơi, cả con đường đều bị tuyết trắng bao phủ, khí lạnh cũng theo đó tỏa ra khắp nơi.
Mà con đường bên phải thì trái ngược hoàn toàn, lá cây xanh mướt bao phủ khắp nơi, chúng còn đua nhau tỏa ra hương thơm thấm đẫm lòng người.
Mùi thơm hoa cỏ cảm nhận được lúc trước, cũng xuất phát từ con đường bên phải.
Thật ra sự tình này hắn đã biết trước, nhưng Trần Vũ cho đó là xàm ngôn, căn bản không thể tồn tại.
Nhưng khi đặt chân tới đây, hắn mới biết mình là con ếch ngồi ở đáy giếng.
Điều này khiến người phàm mắt thịt như Trần Vũ phải trợn trừng hai mắt, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Bây giờ hắn đã tin, nơi này nhất định sẽ có thứ mình cần tìm.
Lúc này, trên trời có vài tia sáng xuyên qua sương mù, theo khe lá đâm xuống mặt đất, hình thành những cột nắng sáng ngời.
Nhìn xuyên qua từng cột nắng, có thể thấy cảnh tượng mơ hồ trước mặt.
Nó ảm đạm tĩnh lặng lạ thường, giống như đang ở một không gian thần bí nào đó.
Tất cả cảnh vật trong sơn cốc đều bị sương khói lượn lờ bao phủ, làm cho nơi này không khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.
Lâu lâu, mùi hương hoa cỏ giao nhau truyền tới, ngửi qua liền khiến cả người cảm thấy thoải mái vạn phần.
Nếu phàm nhân có thể sống ở đây, Trần Vũ tin không cần dùng thuốc gì, thọ nguyên cũng tự động tăng thêm một hai năm là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng trừ bỏ những điểm đó ra, đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn gặp một nơi kỳ lạ như thế này.
Lúc này, trong đầu Trần Vũ đã có chút ý nghĩ, có lẽ rất ít người đến được chỗ này, phong cảnh mới giữ được nguyên vẹn như vậy.
Bằng không, chỉ sợ nơi đây đã sớm trở thành chốn hoang tàn, người người tranh cướp.
Thoáng nhìn những chiếc lá lặng lẽ rơi xuống, Trần Vũ nhanh chóng thu hồi tâm tình, đưa mắt nhìn tổng thể bốn phương tám hướng một lượt.
Bao bọc xung quanh sơn cốc rộng lớn là vách đá cao chọc trời, vách đá thẳng đứng.
Nếu muốn từ vách đá trèo lên, nhất định khó khăn gấp trăm lần, thật sự không dễ thoát ra ngoài.
Tuy nhiên vẫn có một hướng không có vách đá ngăn cản, Trần Vũ không cần nghĩ cũng biết đó là lối ra vào của sơn cốc.
Nhưng hắn vào đây không phải để chơi, cũng chẳng phải để tìm thảo dược, mà là muốn tìm tiên duyên trong truyền thuyết.
Theo như Tầm Tiên Ký thì chính là nơi này, nhưng vị trí cụ thể của Thăng Tiên Đài ở đâu, lại là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Xem ra hắn phải tốn thêm một đoạn thời gian mới có thể tìm được chỗ kia, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Vũ không khỏi thở dài một cái.
"Ta nên đi về hướng nào để tìm Thăng Tiên Đài đây?!" Trần Vũ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về bốn phía, lúc này cũng không biết nên đi đâu về đâu.
Rất nhanh Trần Vũ đã lấy lại tinh thần, lúc ngồi dưỡng thương trong hang