Thiên Đạo Phi Tiên

22: Phiền Toái Đến


trước sau


Thấy đối phương thi lễ với mình, Trần Vũ cũng gật đầu đáp lễ, tuy nhiên trong lòng lại mang theo phiền muộn.

Tính ra hôm nay đã là ngày thứ ba, hiện tại chỉ còn lại bảy ngày.

Trần Vũ phân vân, không biết có cách gì hay không, chứ đi loạn trong đây không phải biện pháp tốt.

Về phần nữ tử, từ lúc nhận lại trâm ngọc, nàng đã có cái nhìn khác về Trần Vũ một chút.

Nhìn vẻ mặt của hắn, nàng thoáng do dự, ánh mắt chớp động mấy cái, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nhìn công tử, dường như không phải người trong sơn cốc này?"
Trần Vũ nghe lời này, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, có chút buồn bã đáp: "Bạch cô nương nói không sai, tại hạ quả thật không phải người trong sơn cốc này.

"
Nhưng vừa nói tới đây, lông mày Trần Vũ lập tức nhảy dựng.

Nhớ lại sáu chữ "không phải người trong sơn cốc", Trần Vũ mơ hồ cảm nhận được, sự hiểu biết của nàng đối với sơn cốc này không hề tầm thường.

Nghĩ đến đây, Trần Vũ hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm phấn khích.

Nếu quả thật là vậy, nói không chừng hắn sẽ tìm được Thăng Tiên Đài trong truyền thuyết, điều này làm Trần Vũ càng thêm chờ mong.

"Thì ra là vậy, nhưng công tử đang buồn phiền chuyện gì thì phải? Nếu không ngại có thể nói ra một chút, nói không chừng ta có thể giúp được một hai.

" Ánh mắt của nàng cực kỳ nhạy bén, một chút biến hóa vừa rồi của hắn, quả thật không thể nào qua được mắt nàng.

"Để cho Bạch cô nương chê cười rồi, lần này tại hạ tới Thất Huyền Cốc để tìm tiên duyên, nhưng xem ra đây không phải chuyện một sớm một chiều mà đạt được.

" Trần Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời.

Từ xưa đến nay, ai chẳng biết phàm nhân vốn không cách nào trường thọ.


Mặc kệ ngươi là anh hùng cái thế, thông minh cơ biến, thê thiếp thành đàn, quyền thế ngút trời.

Nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi thiên lý tuần hoàn, cho dù trường thọ một chút, trăm năm về sau cũng khó tránh khỏi việc hóa thành một đống xương khô.

Quyền thế tài phú, đều là thoảng qua như mây khói.

Thế gian phàm nhân đông đảo, bất luận công hầu tướng quân, hay là là người buôn bán nhỏ, có được mấy ai không sợ chết?
Cho nên, chuyện có người cầu tiên vấn đạo là điều hết sức bình thường, bởi vậy hắn không ngại mà nói ra một chút.

Nghe được lời này, nữ tử như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Nàng thật sự muốn khuyên hắn không nên đi vào tông môn, một phần là vì tư chất của hắn quá mức kém cỏi.

Phần còn lại là vì muốn tốt cho hắn, với tư chất này chỉ sợ cả đời khó lòng bước tới Ngưng Khí tầng chín.

Thay vì cực khổ tu luyện như vậy, chi bằng sống một đời thống khoái không tốt hơn sao?
Bất quá, nàng không muốn làm hắn thất vọng, nếu đã muốn thì cứ để hắn thử một lần.

Bởi vì tu tiên quan trọng nhất không phải là tư chất, mà là nghị lực và cơ duyên.

Chỉ những người có nghị lực và cơ duyên phi thường, mới có thể đạt tới đỉnh phong của đại đạo.

Nói không chừng hắn có thể đột phá tới Trúc Cơ Kỳ thì sao? Tạo hóa của mỗi người đều khác nhau, cái này không ai biết trước được quá nhiều.

Cho nên tất cả nàng đều thuận theo tự nhiên, nếu tương lai hắn có thể làm được tới mức đó, nàng sẽ không ngại mà giúp một tay.

"Nguyên lai công tử muốn tìm tiên duyên trong truyền thuyết, nếu là điều này, ta thật không thể giúp được rồi!" Nàng làm ra bộ dáng không hề biết, lắc đầu cười khổ.


Trái ngược lại, khi nghe lời này Trần Vũ không hề cảm thấy ngoài ý muốn, tuy có một chút chờ mong nhưng hắn cũng không đặt quá nhiều niềm tin.

Nếu tiên duyên dễ đạt được như vậy, thì trăm năm qua đã có không ít người thành công rồi, còn gì mà thần thần bí bí cơ chứ?
"Một lát ta định rời khỏi chỗ này, không biết Bạch cô nương có muốn đi cùng tại hạ?" Trần Vũ vốn không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, cho nên thuận miệng đề nghị.

Lời này nói ra, hắn cũng không chắc nữ tử này sẽ đi theo mình, nhưng đây chỉ là thuận miệng nói ra, tuy nhiên trong lòng đã có dự định riêng.

Hắn đoán vị Bạch cô nương này nhất định biết chút ít gì đó về Thất Huyền Cốc, nếu không, nàng nhất định sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống.

Bởi vì một tiểu thư khuê các như nàng, làm sao có thể một mình đi qua Thiên Cấm Sơn, mà lại rơi đúng vào sơn cốc này.

"Nếu công tử đã có lòng, vậy xin đa tạ Trần công tử.

" Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.

Thấy nàng đồng ý, Trần Vũ như được mở cờ trong bụng, nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.

Trong lúc Trần Vũ đang thu dọn đồ đạc, bên ngoài hang động cách đó hai trăm thước có hai nhân ảnh đang đi tới.

Hai người này điều là thanh niên, trong đó có một tên họ Ngụy mặt ngựa và một tên họ Tần mũi ưng.

Bọn họ chính là người nói chuyện ở ngoài sơn cốc ba ngày trước, có điều lúc này sau lưng mỗi người đều mang theo một cái túi vải chứa đầy đồ bên trong, hiển nhiên đã có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Tần huynh, chúng ta đi trong đây ba ngày rồi, cũng nên tìm chỗ trứ mưa đi chứ.

Ta thấy cái mồi này, sẽ không dừng mưa sớm đâu.

" Thiếu niên mặt ngựa tên Ngụy Tiêu ngẩn đầu nhìn lên bầu trời cười khổ.


Đây là lần đầu tiên bọn hắn tiến vào sơn cốc quỷ quái này, cho nên các loại sự tình kỳ lạ cùng với thời tiết thất thường, hoàn toàn không có khả năng dự liệu trước.

Thực sự không phải không biết trước, có điều bọn hắn không tin những điều đó là sự thật, cho tới khi tiến vào trong đây, lúc này mới hối hận không thôi.

Bất quá lần này bọn hắn cũng không phải tay không trở về, nhưng nghĩ tới sự tình hai ngày trước, thiếu niên họ Tần có phần tức giận nói:
"Ngươi nói cũng đúng, chúng ta phải tìm một nơi dừng chân mới được.

điều, không nghĩ tới trong sơn cốc lại có cường đạo, nếu không thì gốc Thất Huyền Sâm kia là của chúng ta rồi!"
Cường đạo, điều này bọn hắn chưa từng nghe nói qua, chắc chắn mười phần là bọn chúng mới hoạt động gần đây, bởi vậy không biết cũng là lẽ đương nhiên.

"Nói thật, ta cũng không ngờ lại gặp bọn chúng, nếu không phải nhân thủ bọn chúng quá nhiều, bằng không thì đã trở thành những cổ thi thể dưới tay song sát chúng ta rồi.

" Tần Nam buồn bực, nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Tần huynh nói không sai, Ma Âm Trảo của ta nhiều ngày chưa được sử dụng, hiện tại cũng có chút ngứa tay rồi! Lần sau nếu gặp tên nào lạc đàn, ta nhất định sẽ cho bọn chúng biết thế nào là muốn sống mà không được, muốn chết mà không xong.

" Ngụy Tiêu cười lạnh, trong con ngươi hiện ra một tia âm độc.

Hai người bọn hắn cũng không quá ngu ngốc, thấy không thể tranh đoạt được liền xoay người rời đi, nếu không chắc chắn phải tổn hao một phen công sức rồi.

Nhưng thấy con dê nào lạc đàn, hai người bọn hắn cũng không phải ăn chay, với lại sự tình giết người cướp của, hai tên song sát bọn hắn đã làm rất nhiều rồi.

"Ngụy huynh nói chí phải, có điều hình như hai người chúng ta đã gặp vận may rồi!" Tần Nam cười cười, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Ồ!" Theo ánh mắt của Tần Nam, Ngụy Tiêu nhìn theo liền thấy phía trước có một con thác khổng lồ.

Bên cạnh con thác là ba cái động thiên, nông sâu không rõ, nhưng hiển nhiên đây là một nơi dừng chân tốt, khiến cả hai phấn chấn hơn.

Hai người cước bộ nhanh hơn trước ba phần, không lâu sau liền tới trước con thác, có điều khi tiến gần hang động, Tần Nam thấy dưới đất có dấu chân người, ánh mắt lập tức hiện lên một tia giảo hoạt.

Đồng thời Ngụy Tiêu cũng nhìn thấy dấu chân này, bọn họ không hẹn mà nhìn nhau một cái, có thể thấy được sự tham lam trong mắt đối phương.

"Ngụy huynh, xem ra lần này chúng ta có thêm thu hoạch ngoài y muốn rồi!" Tần Nam thấp giọng, lời nói không che giấu được sự hưng phấn.


"Khà khà, quả nhiên là được vận may chiếu cố rồi! Ta thấy dấu chân nơi đây rất mới, hơn nữa lại không nhiều, rõ ràng chỉ có một người, nếu đối phương không quá mạnh, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc cho hắn thật chu đáo.

" Ngụy Tiêu chăm chú nhìn theo vết chân, ánh mắt càng hiện lên vẻ tham lam.

Cả hai không nói gì, liền theo dấu chân cẩn thận tiến vào, khi thấy ánh sáng phát ra từ hang động, hai người liền nở nụ cười nhạt.

Ngụy Tiêu nép sát người vào vách đá, từ một bên lặng lẽ nhìn vào trong đánh giá đối phương.

Giờ phút này trong hang động có hai người, một nam một nữ, nam tử thì không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn có chút bình thường.

Ngụy Tiêu ở trong giang hồ đã lâu, chỉ cần liếc mắt liền biết nam tử kia đã là Luyện Thể tầng chín, nhưng điều này không quá quan trọng.

Bất quá khi ánh mắt vừa đảo qua, lập tức cả người hắn trở nên gấp gáp, nữ tử kia quá mức xinh đẹp đi, làm hắn thèm thuồng không thôi.

Tần Nam cũng đứng một bên liếc mắt nhìn vào, khi nhìn thấy nữ tử kia lại không có điểm ngạc nhiên nào, nhưng nhìn thấy thiếu niên kia thì có chút hứng thú.

Nhưng còn chưa kịp để bọn hắn bàn luận cái gì, ánh mắt nữ tử lạnh nhạt nhìn ra ngoài hang động, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sắc lạnh.

Trần Vũ đứng xoay lưng ra ngoài hang động, nên không biết động tĩnh vừa phát sinh, nhưng thấy ánh mắt của nàng thì khẽ nhíu mày, âm tình bất định quay đầu nhìn lại.

"Khà khà, không ngờ ở đây lại gặp được mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nhìn dáng vẻ này, đúng là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm à nha!" Ngụy Tiêu xoa xoa hai tay, ánh mắt dâm dục nhìn về phía nữ tử.

"Ồ, nếu Ngụy huynh đã thích nữ nhân kia, vậy giao tên tiểu tử này lại cho ta.

Luyện Thể tầng chín, đã lâu rồi ta chưa đối đầu đấy!" Tần Nam híp mắt nhìn Trần Vũ, tâm tình trở nên hưng phấn vạn phần.

Nghe hai người này nói chuyện với nhau, Trần Vũ biết hôm nay không đánh không thể rời khỏi chỗ này.

Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn không thôi, thời gian đã không có nhiều, vậy mà còn gặp hai tên rác rưởi này, trong mắt liền hiện lên một tia bất thiện.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện