Trước khi rời khỏi Huyền Linh Điện, Trần Vũ thuận tay lấy một quyển Vạn Dược Điển.
Điển tịch này được phát miễn phí cho chúng tu sĩ lấy về tham khảo, bởi vậy hắn mới không khách khí thu vào trong người.
Trương Phong đương nhiên nhìn thấy hành động vừa rồi, nhưng cũng không nói gì, mà một mạch bước ra đường lớn.
"Nếu Trương huynh có việc trong người, vậy tiểu đệ không dám làm phiền nữa, xin cáo biệt tại đây." Trần Vũ ôm quyền, mặt lộ vẻ không nỡ.
Mặc dù không nỡ, nhưng hắn biết lúc này không thể giữ người này lại, người ta còn việc riêng của mình, đâu thể ở đây để nói chuyện với hắn mãi.
Nếu bám theo, nói không chừng còn phản tác dụng, trở thành đối tượng chán ghét trong mắt đối phương.
"Ừm, ta đúng là có ý này! Nếu tương lai gặp chuyện khó giải quyết, ngươi cứ việc đi tới phía nam ngoại thành tìm ta." Trương Phong gật đầu, không quên dặn dò một câu.
Bất quá, thời điểm Trần Vũ định xoay người rời đi, Trương Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức ngăn lại, nói:
"À đúng rồi! Ta có một người bằng hữu làm đệ tử ký danh trong Trọng Dương Môn, hắn nói ba tháng sau tông môn sẽ thu đệ tử.
Nếu ngươi là tán tu, hơn nữa còn chưa tu luyện qua loại pháp quyết nào, chi bằng lúc đó cũng tới gia nhập đi!"
"Trọng Dương Môn? Xin huynh chỉ điểm một chút." Trần Vũ nghi hoặc hỏi lại, hắn đương nhiên không biết tông môn này lợi hại thế nào, nên không vội đưa ra quyết định.
"Ha ha, tuy nói Trọng Dương Môn không phải một trong ngũ đại tông môn ở Thái Linh Khu, nhưng trong Giao Châu này đúng là số một số hai.
Nói thật, những tán tu khác muốn vào còn không được, bất quá hai người chúng ta có Thăng Tiên Lệnh nên việc này vô cùng đơn giản." Trương Phong cười lớn một tiếng rồi giải thích.
"Nói như vậy, Trương huynh cũng muốn gia nhập vào Trọng Dương Môn?" Trần Vũ có chút tò mò hỏi thăm.
"Đương nhiên rồi, năm năm Trọng Dương Môn mới thu đệ tử một lần, đây là cơ hội đổi đời của đám tán tu chúng ta.
Quan trọng nhất là đãi ngộ trong tông môn rất nhiều, tán tu căn bản không cách nào so sánh được, bởi vậy ta mới có ý định tiến vào." Trương Phong quả quyết, chứng tỏ y rất trông mong vào lần tuyển nhận này.
Từng trải qua cuộc sống cực khổ của tán tu, cho nên có cơ hội tiến vào tông môn, Trương Phong sẽ không ngại mà xông xáo một lần.
"Đa tạ Trương huynh đã chỉ điểm, tiểu đệ nhất định sẽ đến tham dự đợt tuyển nhận này." Trần Vũ nói lời cảm ơn, đây chính là xuất phát từ nội tâm.
Nếu hôm nay không gặp được Trương Phong, chỉ sợ phải mất nhiều thời gian để tìm hiểu.
Ngay từ đầu, Trần Vũ đã muốn vào một tông môn nào đó để tu luyện, hôm nay thấy cơ hội ngay trước mặt, tại sao hắn phải từ chối.
Trở về nhà, Trần Vũ nằm gác tay lên trán, thầm nghĩ lại những gì Trương Phong từng nói.
Trước mắt, thời gian tới khi Trọng Dương Môn thu nhận đệ tử còn rất xa, hắn không thể nằm không chờ tới ngày đó.
Nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của Ngô sư bá, Thăng Tiên Lệnh chỉ giúp hắn không cần khảo hạch, tư chất mới là thứ định đoạt tất cả.
Tư chất tốt một chút thì còn đỡ, nếu như quá tệ thì phải làm thế nào, hắn phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Nhìn quyển sách Vạn Dược Điển trong tay, Trần Vũ thầm cười trong lòng.
Bản thân từng là Y Sư, cho nên đối với mấy cái này, nói không chừng lại có thiên phú hơn người khác.
Trần Vũ chăm chú đọc Vạn Dược Điển suốt ba ngày liên tục, cuối cùng hắn cũng nắm rõ một phần mười số linh dược bên trong.
Giờ khắc này, Trần Vũ mới biết cái gì gọi là linh dược.
Nói thông thường cho dễ hiểu thì linh dược chính là một loại thảo dược, tuy nhiên nó lại ẩn giấu thiên địa linh khí bên trong.
Thông qua đó, đem chúng đi luyện đan hay ăn trực tiếp đều có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với thảo dược phàm nhân sử dụng.
Giờ phút này, trong đầu Trần Vũ đã có tính toán, linh dược chính là con đường kiếm linh thạch của hắn.
Cách Hóa Nghi Thành chừng năm ngày đi đường là Hóa Nghi sơn mạch, là nơi tu tiên giả thường xuyên lui tới để tìm linh dược và các loại tài liệu.
Nhưng hắn sẽ không dại dột tiến vào quá sâu, mà chỉ thu thập ở ngoại biên sơn mạch.
Với thực lực hiện giờ, Ngưng Khí Kỳ còn chưa đạt tới thì tiến vào quá sâu, chẳng khác nào tự sát.
Đã có cách kiếm linh thạch, Trần Vũ một mực lên đường, không có nghỉ ngơi quá nhiều, mà tranh thủ thời gian đi đến sơn mạch.
Trên đường đi, hắn kết giao với một tán tu Ngưng Khí tầng một tên Tiêu Diệp, là người có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thu thập linh dược.
Thông qua nói chuyện, Trần Vũ xác thực người này có chút môn đạo nên mới kết bạn cùng đi.
Hai người mất năm ngày đi bộ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng hùng vĩ của sơn mạch ở phía xa.
Hóa Nghi sơn mạch!
Hóa Nghi sơn mạch rất lớn, đông tây liên miên gần ngàn dặm, nam bắc cũng có gần 400 dặm, là sơn mạch lớn nhất khu vực Giao Châu.
Trong sơn mạch có nhiều yêu thú, sản xuất ra nhiều loại linh dược, có lúc còn phát hiện vật liệu quý giá ở đây.
Bởi vậy, có rất nhiều người tiến vào lịch lãm, tầm bảo, nhưng số người chết ở chỗ này cũng không ít.
Chết trong tay yêu thú vì hoàn cảnh hiểm ác, còn lại là bị đồng loại giết chết.
Dù không có ai thống kê qua, nhưng mọi người đều tin tưởng, tu tiên giả bị đồng loại giết chết, nhân số cũng chiếm hơn phân nửa.
Vì lẽ đó, trong Hóa Nghi sơn mạch nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là đồng loại.
Sau một ngày đi đường, Trần Vũ đã tới Thương Vân Trấn cách Hóa Nghi sơn mạch gần nhất, từ nơi này liền có thể trực tiếp tiến vào sơn mạch.
Thấy trời đã tối, hai người tìm một nơi tạm dừng chân.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi trên những giọt sương, chúng phản xạ