Rất nhanh, Lý Tông đã bước đến trước mặt vị chấp sự khảo hạch.
Hắn không đợi đối phương tiến hành trắc nghiệm, lập tức lấy từ trong ngực ra một cái hộp ngọc, hai tay nâng lên, lanh lợi nói:
"Hạ sư thúc, vãn bối Lý Tông là con cháu Lý gia, trước khi tới đây, gia phụ đặc biệt dặn dò vãn bối phải dâng lên vật này cho sư thúc."
Trung niên chấp sự lắc đầu cười khẽ, đang muốn cự tuyệt, nhưng nghe tới hai chữ "Lý gia", đồng tử bỗng nhiên co rút lại, nhất thời mặt lộ hắc sắc, nói:
"Nguyên lai là hậu bối của Lý sư huynh, ngươi không cần khảo hạch.
Được gia tộc tiến cử, chắc chắn đã có tư chất hơn người rồi.
Ngươi cứ việc bước qua bên phải đứng cùng những người khác, lát nữa ta sẽ an bài thật tốt cho ngươi."
Hạ chấp sự thu hộp ngọc vào trong túi trữ vật, ánh mắt nhìn Lý Tông càng lúc càng nhu thuận, sau đó đích thân dẫn hắn đến bên phải.
Lý Tông trong lòng hưng phấn, lập tức theo sau chấp sự chạy đến bên phải đứng cùng những người khác.
Bên dưới, mọi người đều nhìn lên với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, bọn họ hận mình không có được mối quan hệ tốt như vậy với vị chấp sự kia.
Mấy vị chấp sự khác cũng không giấu nổi sự hâm mộ, hiển nhiên Lý sư huynh trong miệng Hạ chấp sự không phải người bình thường.
"Quả nhiên thế lực của Lý gia không hề nhỏ." Trần Vũ lắc đầu cười trừ.
Tiếp theo đã đến phiên mình, hắn thầm đánh giá đối phương.
Vị chấp sự trước mặt đã thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, khiến người ta phải bỏ đi ý định nhờ vả.
Trần Vũ hít sâu một hơi, vạn phần khẩn trương bước đến phía trước.
"Tốt nhất là Thiên Linh Căn!" Trần Vũ thầm nói trong lòng, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng chưa từng thấy.
Hạ chấp sự không nói gì, bình thản đặt tay lên đỉnh đầu, nhấn nhẹ một cái.
Ngay khoảnh khắc đó, Trần Vũ cảm nhận được một luồng lực lượng không biết tên đang chạy vào cơ thể mình.
Nhưng rất nhanh, người kia không chút khách khí phun ra một câu, làm Trần Vũ chết lặng.
"Ngũ hành không khuyết, Ngụy Linh Căn, mời tiểu hữu trở về cho!"
Trần Vũ thở dài một hơi, hành lễ với Hạ chấp sự, đồng thời nhìn sang Lý Tông thi lễ một cái.
Lý Tông nhìn Trần Vũ mỉm cười, trong mắt lộ ý nói hắn không cần lo lắng, tương lai còn nhiều tông môn, không vào được tông môn này thì vào tông môn khác.
Trần Vũ chỉ gật đầu, hắn không có ý định nói cho Lý Tông biết mình có Thăng Tiên Lệnh trong tay.
Rời khỏi hàng ngũ, Trần Vũ tìm một góc ít người chú ý, ngồi xuống xem quá trình khảo hạch đang diễn ra.
Sở dĩ hắn không sử dụng Thăng Tiên Lệnh ngay từ đầu, là vì tránh cho quá nhiều người chú ý tới, mặt khác là muốn biết tư chất của mình.
Khi biết bản thân chỉ là Ngụy Linh Căn, Trần Vũ không cảm thấy ảo não quá nhiều, chí ít không phải Phàm Căn không thể tu luyện.
"Trần đệ, có phải là ngươi không?" Vừa ngồi xuống được một lúc, phía sau truyền đến giọng nói có chút quen tai.
Nghe giọng nói này, Trần Vũ đảo tròn con mắt, lập tức quay lưng nhìn lại, giật mình kinh hô:
"Trương huynh?! Không ngờ lại gặp Trương huynh ở chỗ này! Ta còn tưởng huynh đã tới tông môn trước ta nhiều ngày rồi chứ?!"
Trần Vũ nhớ không lầm thì Trương Phong đã tới Trọng Dương Môn trước mình, theo lý mà nói, y đã tham gia khảo hạch từ lâu rồi mới phải.
"Ha ha, đúng là không có nhận nhầm người!" Trương Phong cười lớn một tiếng, đi tới chỗ đồng bạn của mình.
"Chuyện này cũng rất bất đắc dĩ! Ta quả thật khởi hành tới đây trước ngươi, nhưng trên đường có chút chuyện cần giải quyết nên mới đến trễ như vậy! Cũng không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này." Trương Phong vừa cười vừa giải thích, việc gặp Trần Vũ tại đây, y cảm thấy ngoài ý muốn.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, cả hai gặp nhau trong khảo hạch, có lẽ là trùng hợp đi.
"Ha ha, nhìn ngươi có vẻ khác lúc trước thì phải?!" Trương Phong nhìn Trần Vũ một lúc, đột nhiên cười phá lên.
"Trương huynh quá khen rồi!" Trần Vũ khẽ lắc đầu, thái độ lãnh đạm hơn lúc trước vài phần.
Bị người ta ám toán, suýt nữa thì đi tông cái mạng nhỏ, hắn làm sao không thay đổi cho được.
Bất quá, Trần Vũ không có nói ra lịch duyệt của bản thân, hắn không muốn người khác biết quá nhiều về mình.
Hai bên nói chuyện với nhau được một lúc, cuối cùng cũng tới lượt Trương Phong bước lên khảo hạch.
"Ngũ hành khuyết kim, Ngụy Linh Căn, mời tiểu hữu trở về cho!" Chấp sự khảo hạch thở dài một hơi, tùy ý nói.
Trương Phong nghe mình là Ngụy Linh Căn, nét mặt không có thay đổi nhiều, dường như đã sớm biết trước.
Đi xuống bình đài, Trương Phong cười lớn một tiếng: "Không ngờ ta và ngươi lại giống nhau như vậy, đều là Ngụy Linh Căn."
"Tuy nói là Ngụy Linh Căn, nhưng Trương huynh là ngũ hành khuyết kim.
Còn đệ là ngũ hành không khuyết, so ra thì vẫn thua huynh một bậc, sao có thể giống nhau được chứ?!" Trần Vũ lắc đầu cười trừ, đây là số mệnh, không thể thay đổi được, cũng không cần phải trốn tránh.
"Ha ha..." Trương Phong không có trả lời mà cười lớn một tiếng, sau đó thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Ai không muốn mình có được linh căn nghịch thiên trong truyền thuyết, nhưng đâu phải muốn là được, có điều, ít nhất không phải Phàm Căn, nếu không thì mọi thứ đã chấm hết.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau ngồi ở một góc trong quảng trường chờ đợi.
Nói chuyện được một lúc, tất cả mọi người xếp hàng bên dưới đã khảo hạch hết.
Hiện tại toàn trường đã chia thành hai phe đối lập, trong đó ba người đứng bên phải đều không che được nụ cười trên mặt.
Hiển nhiên bọn họ là những người có tư chất tốt, sắp trở thành đệ tử ngoại môn, thậm chí là nội môn.
Trái ngược với những người kia, sáu người đứng bên trái đều trầm ngâm không nói, trong lòng không ngừng lo lắng về tương lai của mình.
Hơn trăm người cùng khảo hạch, cuối cùng chỉ có ba người đạt tư chất tốt, đủ cho thấy tu tiên giới hà khắc tới mức nào.
Mà đây còn là người sống trong tu tiên giới, chứ ở bên ngoài thế tục,