Cứ như vậy, Lăng Tiêu dẫn hai người tới một số nơi khác để chào hỏi làm quen, trong đó không thể thiếu Linh Pháp Các.
Theo như Trần Vũ thấy, nhìn chung thì mọi người trong tông môn khá lạnh nhạt, chỉ có số ít là nhiệt tình như Lăng Tiêu.
Nhưng cả hai người bọn hắn đều rõ ràng, vẻ nhiệt tình của Lăng Tiêu là cố ý làm ra, chứ không phải xuất phát từ đáy lòng, bất quá cũng không ai muốn vạch mặt.
Rốt cuộc hắn đã hiểu rõ về thế giới tu tiên, không có giá trị lợi dụng, không mấy ai tỏ ra thân thiện cùng ngươi.
Tham quan một vòng tông môn, Lăng Tiêu đưa hai người xuống núi, đi đến đình viện dành cho đệ tử ký danh.
Đình viện này nằm sát khu vực khảo hạch trong Địa Nguyên Thành, nơi đây náo nhiệt hơn những nơi khác.
Chỉ cần nhìn sơ cũng thấy mấy chục thân ảnh đang đi lại, phòng ốc bên trong cũng có tới mấy trăm cái.
"Tông môn chúng ta có hơn hai ngàn đệ tử, trong đó đệ tử ký danh đã chiếm hơn bốn trăm người."
"Bởi vì số lượng đệ tử nhiều mà chỗ ở lại ít, cho nên tông môn có một quy định đặc biệt.
Đó là trong vòng ba năm kể từ lúc nhập môn mà không thể đạt tới Ngưng Khí tầng ba sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vì vậy đệ tử ký danh lớn tuổi trong đình viện đã không còn nhiều lắm."
"Nhưng năm nay không biết vì nguyên nhân gì, mà chỉ có hơn hai trăm người được nhận làm đệ tử ký danh, nên chỗ trống còn dư rất nhiều, dư sức cho các ngươi lựa chọn."
Lăng Tiêu chỉ tay qua phòng ốc đình viện, trong lòng có chút nghi vấn về số lượng đệ tử năm nay, bất quá không có lộ ra ngoài mặt.
"Tiểu đệ thật sự có thể lựa chọn, mà không cần cố kỵ điều gì?" Trần Vũ hỏi thăm lần nữa, hắn không muốn trong lúc lựa chọn lại dính tới phiền toái không đáng có.
Lăng Tiêu nghe hắn hỏi thì nhẹ gật đầu, bất quá ngữ khí có hơi lạnh nhạt, nói:
"Đúng vậy, sư đệ thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó, miễn sao còn trống là được.
Nếu như dám gây rắc rối, nhất định sẽ được tông quy hầu hạ.
Còn mấy tòa lầu các màu vàng trên vách núi kia, trước mắt đừng nghĩ đến, đó là chỗ dành cho mười tên đệ tử ký danh đầu bảng.
Được rồi, các ngươi cứ lựa chọn đi, ta phải trở về bẩm báo rồi!"
"Đa tạ Lăng sư huynh đã tốn công chỉ điểm cho tiểu đệ ngày hôm nay." Trần Vũ khách khí, cùng Lăng Tiêu nói lời đưa tiễn.
Sau khi đưa tiễn Lăng sư huynh, Trần Vũ nhờ Trương Phong lấy hết đồ vật trong túi trữ vật ra, cẩn thận cất hết vào người.
Nếu không, một lát nữa hắn thật không biết làm sao để lấy đồ vật ra, pháp lực không có, vậy chỉ có thể dùng cách này.
"Trần đệ, chúng ta chia ra tìm nơi ở thích hợp đi, ngày hôm sau ta sẽ đến tìm ngươi để cùng đi gặp mặt người bằng hữu của ta." Trương Phong ngóng nhìn một chút, nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Đệ đúng là có ý này, bất quá ngày hôm sau huynh không cần tìm đệ đâu, cứ để đệ đi tìm là được rồi!" Trần Vũ lắc đầu, không muốn làm quá phận.
"Vậy được rồi, chúng ta chia ra tại đây." Trương Phong gật đầu đáp ứng, sau đó lựa chọn một phương hướng khác mà đi.
Nhìn bóng lưng Trương Phong rời đi, Trần Vũ đứng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Cuối cùng cũng vào được Trọng Dương Môn, con đường tu tiên của hắn sẽ bắt đầu từ đây.
Nhẹ lắc đầu một cái, Trần Vũ không vội vàng lựa chọn tiểu viện, vì chỗ ở cũng là chỗ để tu luyện nên không thể sơ sài được.
Trần Vũ đi một vòng xung quanh, nhanh chóng đã nắm hết tình hình cụ thể nơi đây.
Trên đường đi có không ít đệ tử ký danh liếc mắt nhìn hắn mấy cái, Trần Vũ đương nhiên cũng mặc kệ ánh mắt tò mò của đám người kia.
Theo hắn đánh giá thì phần lớn mọi người đều thích ở tập trung, để tiện trao đổi các thứ, nhưng hắn nằm trong ngoại lệ đó.
Khi đã cẩn thận tra xét, Trần Vũ chọn ra một cái tiểu viện nằm trong góc khuất.
Nơi này vắng vẻ hoang sơ, cây cối tươi tốt, bán kính xung quanh hai trăm thước không có một bóng người.
Có thể nói cái tiểu viện này sinh ra để cho đệ tử thích tu luyện ở, không gian vừa thanh tịnh lại tươi mát, dùng để tu luyện không có chỗ chê bai.
Khi đã chọn được chỗ ở thích hợp, Trần Vũ dùng lệnh bài ấn lên tấm bảng bên ngoài.
Tên của hắn lập tức được khắc lên đó, xung quanh tiểu viện cũng hiện ra một tầng hào quang nhàn nhạt, chứng tỏ nơi đây đã có chủ.
Nếu có người cố ý phá cấm chế đi vào mà không có sự cho phép của chủ nhân, vậy thì chuẩn bị tinh thần được môn quy hầu hạ là vừa.
Mở cửa đi vào, Trần Vũ ra sức quét dọn sắp xếp lại một phen cho đúng ý mình.
Sau khi dọn dẹp xong, Trần Vũ ngồi xếp bằng trên giường, hô hấp thật sâu, đợi đến khi hơi thở trầm ổn lại, hắn mới lấy mấy món bảo vật nhận từ Chấp Sự Điện ra tỉ mỉ nghiên cứu.
Vật thứ nhất chính là bộ đạo phục màu xanh, sờ tay vào thì thấy mền mại, không biết được dệt từ cái gì.
Nhìn bề ngoài, chắc chắn sẽ nói đây là một bộ quần áo bình thường.
Nhưng không ai ngờ nó lại có công hiệu tránh bụi, ngoài ra còn có một chút công năng phòng ngự, có thể ngăn cản được một ít công kích của đao kiếm thông thường.
Quần áo như thế, đặt ở trong quốc gia của phàm nhân, đã có thể xem như một món bảo bối.
Nhưng mà ở trong