Khi chắc chắn Trần Vũ không thể gây nên sóng gió gì, thiếu niên Trọng Dương Môn phất tay áo rời đi.
Thái Linh Khu, An Châu, Địa Uyên Thành!
Có chỗ tịnh tâm an dưỡng, Trần Vũ không màn đến thế sự, một lòng tìm cách chữa trị kinh mạch và đan điền.
Trước đó vài ngày, hắn thử vận chuyển Ngưng Khí Quyết, cuối cùng đành tự giễu chính mình.
Kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát, lấy gì tu luyện được? Hết thẩy chỉ là suy nghĩ cầu may, có điều nó rất nhanh đã bị dập tắt.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Vũ lên núi tìm thảo dược, sau đó phối chế thành một loại đan dược trọng tố kinh mạch.
Đan này không phải tiên đơn diệu dược của tiên nhân, mà là đan dược bình thường ở thế tục.
Khi nuốt vào, ngoài cảm giác đắng chát hắn chẳng cảm nhận được gì khác, hầu như không có tác dụng.
Tuy nhiên Trần Vũ không từ bỏ, hằng ngày vẫn lên núi hái thảo dược để chế ra một số đan dược tương tự.
Nhật nguyệt thoi đưa, chớp mắt cái ba tháng đã trôi qua, nơi đây chỉ có mỗi mình hắn ẩn cư sinh sống.
Trời đêm thanh vắng, Trần Vũ ngồi trước sân ngắm nhìn trời đất, trong lòng hồi tưởng về những sự tình đã qua.
Đúng lúc này, trên bầu trời đầy sao bỗng xuất hiện một vệt quang điểm, nó nhanh chóng lao tới chỗ hắn rồi rơi xuống.
Trần Vũ nhíu mày, nhặt vật kỳ lạ kia lên quan sát.
Nguyên lai đây là một con hạc giấy màu trắng, là tiểu thiên hạc, chuyên dùng để truyền thư tín.
Chẳng qua tốc độ của thứ này không nhanh bằng phi kiếm truyền thư, cự ly càng xa, sử dụng càng bất tiện, cho nên chỉ có tu sĩ cấp thấp sử dụng.
Trên thân thiên hạc có lưu lại ấn ký của người gửi, người nhận dựa vào ấn ký đó để thiên hạc bay về tay người kia, vô cùng hữu dụng.
Nhưng cốt lõi là phải biết địa điểm của người nhận, bằng không thiên hạc không thể phi hành đến đích.
Mà trên thiên hạc vẫn còn một cái túi nhỏ, chứng tỏ người kia muốn gửi vật gì đó tới đây.
Trần Vũ không biết ai gửi thiên hạc tới chỗ mình, nhưng nghĩ tới một khả năng, hắn liền mở thiên hạc ra.
Bên trong là mấy dòng chữ xinh đẹp, làm hắn cảm thấy nao nao trong lòng:
"Trong túi có hai viên đan dược, một viên là Trọng Tố Đan, một viên là Cửu Chuyển Đan.
"
"Ngươi nên phục dụng Trọng Tố Đan trước, mặc dù quá trình diễn ra rất thống khổ, nhưng nó sẽ trọng tố lại kinh mạch đã bị đứt đoạn.
"
— QUẢNG CÁO —
"Đợi kinh mạch định hình, ngươi hẵng phục dụng Cửu Chuyển Đan, tin chắc không lâu sau đó đan điền sẽ khôi phục.
"
"Về phần tấm ngọc bội kia ta đã sửa lại, đó là kỷ vật của ta, hy vọng ngươi không làm hỏng nó nữa.
"
Trần Vũ im lặng một lúc lâu mới cầm túi vải tra xét, bên trong quả nhiên có hai viên đan dược cùng một tấm ngọc bội.
Lúc này hắn không để ý tới hai viên đan dược, mà cầm ngọc bội cẩn thận dò xét, quả nhiên vết nứt trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn một lúc Trần Vũ khẽ mỉm cười, hắn đeo ngọc bội vào thắt lưng, sau đó nhìn tới hai viên đan dược.
Bản thân từng đọc nhiều sách, vừa nghe tên hắn liền cảm thấy ngoài ý muốn, nói không ngoa thì mỗi một viên đan dược đều có giá trên trời.
Căn bản đây chẳng phải đan dược phổ thông, nghe nói chỉ có đệ tử chân truyền trong tông môn đại phái mới có thể lấy tới tay.
Công dụng thì không cần nhắc tới, nó chính là tạo hóa tiên đan trong truyền thuyết, giúp người bị tổn thương hồi phục căn cơ.
"Chẳng lẽ nàng ấy là đệ tử chân truyền?"
Trần Vũ có chút mơ hồ, không biết Bạch Tử Vân có phải đệ tử chân truyền trong ngũ đại tông môn hay không.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng hắn không dám chắc chắn, có điều hiện tại đã có đan dược chuyên chữa trị kinh mạch, hắn cảm thấy hưng phấn vạn phần.
Bất quá đây chưa phải lúc phục dụng, một khi đã biết quá trình khôi phục kinh mạch rất thống khổ, hắn phải chuẩn bị một phen chu đáo.
Đây là cơ hội duy nhất để chữa trị, Trần Vũ không muốn chỉ vì hấp tấp mà làm lỡ đại cuộc.
Mang theo hy vọng cùng niềm tin, sáng sớm hôm sau Trần Vũ lên núi hái thảo dược, tuy nhiên phải mất đến bảy ngày hắn mới gom đủ số lượng.
Tất cả đều là thảo dược giảm đau, khi đó bản thân sẽ bớt được một chút thống khổ, như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn vài phần.
Ngoài ra hắn còn chuẩn bị thêm Dưỡng Mạch Đan, đan này không có công hiệu chữa trị, nhưng bồi dưỡng kinh mạch rất hiệu quả.
Đến ngày thứ chín, khi đã phối chế tất cả thành dược dịch, Trần Vũ đem số dược dịch đó thoa lên khắp người.
Mỗi lần cơ thể hấp thu xong, hắn lại thoa lên một lớp mới, cho tới khi toàn bộ dược dịch đã thấm vào da, Trần Vũ mới phục dụng Trọng Tố Đan.
Đan dược vừa vào người lập tức hòa tan thành một dòng nước ấm, có điều thời gian còn chưa hết một nén hương, Trần Vũ vội vàng siết chặt nắm tay.
Cổ khí tức nóng rực đột nhiên bùng phát, làn da Trần Vũ nhanh chóng biến thành màu đỏ, cả người vô cùng khô khốc.
Lúc này cảm giác đau nhức bắt đầu xuất hiện, nhưng do hắn đã có chuẩn bị từ trước, nên có thể chịu đựng được.
Bất quá theo thời gian trôi qua, cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, cả người như bị hàng vạn kim châm đâm vào.
— QUẢNG CÁO —
Event
Giờ phút này kinh mạch trong cơ thể như cây khô được tưới nước, nhanh chóng tràn đầy sinh cơ, sau đó bắt đầu chuyển động.
Dưới công dụng thần kỳ của Trọng Tố Đan, kinh mạch như có sinh mệnh riêng, những đầu kinh mạch bị đứt đoạn từ từ tìm tới đầu còn lại để hàn gắn.
Sau hai canh giờ, cảm giác thống khổ vẫn không thuyên giảm.
Bây giờ sự thống khổ mới thật sự đạt tới đỉnh điểm, ngũ quan Trần Vũ nhanh chóng vặn vẹo, sắc mặt trở nên trắng bệch, không