Thời gian trôi qua, kể từ lúc đột phá tầng ba đến nay đã qua bốn ngày.
Bốn ngày này, ngoại trừ củng cố tu vi, Trần Vũ thường xuyên nghĩ tới vấn đề nghi hoặc bấy lâu nay.
Thành thật mà nói, thông thường nhất phẩm linh tuyền đều hữu dụng với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có điều tác dụng không lớn lắm.
Bất quá, Trần Vũ chỉ là một gã tu sĩ tầng ba nho nhỏ, theo lý mà nói, linh tuyền vẫn có tác dụng lớn với hắn.
Nhưng không biết tại sao, linh tuyền càng lúc càng không có hiệu quả trong quá trình tu luyện.
Nếu nói nhất phẩm linh tuyền chứa linh khí mỏng manh cũng không đúng, cái kia Trịnh sư thúc còn muốn cướp cơ mà?
Hết thẩy, có lẽ do Hỗn Độn Thiên Kinh quá mức đặc thù, cho nên mới bài xích nhất phẩm linh tuyền nhanh hơn người khác.
Trần Vũ nhìn Tụ Linh Hồ Lô, trong đầu bất chợt nảy sinh một ý nghĩ hết sức táo bạo.
Mật độ linh khí trong linh tuyền quá mức mỏng manh, vậy tại sao không làm cho nó nồng đậm hơn?
Làm được như vậy, Trần Vũ tin chắc mình có thể dựa vào nó để đột phá tới tầng chín trong vòng mười năm kế tiếp.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ càng thêm vui mừng, vẻ mặt càng hiện lên sự quyết tâm.
Lần này, ý tưởng của hắn rất đơn giản, chính là cố gắng gom linh khí lại một chỗ, sau đó cô động thành thực thể.
Như vậy, linh khí sẽ tinh nhuần đến cực điểm, lại không sợ bị tiêu tán quá nhanh, được mấy đại tông môn gọi Tử Linh Dịch.
Giá trị vật này vượt xa linh thạch bình thường rất nhiều, đúng là loại thiên tài địa bảo khó cầu được.
Cách cô động linh khí hắn cũng đã nghĩ ra, đó là tách linh khí ra khỏi linh tuyền, sau đó hảo hảo gom lại một chỗ.
Mà nghĩ tới chữ "tách", Trần Vũ chợt nhớ tới phương pháp luyện đan của người tu tiên.
Luyện Đan Sư có thể tách tinh hoa ra khỏi linh dược, vậy cũng có thể dùng cách này để tách linh khí ra khỏi linh tuyền.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ liền chạy vào Địa Uyên Thành mua sắm đan lô.
Nhưng giá cả mấy thứ này lại đắt hơn so với tưởng tượng, đi một vòng, hắn đành cắn răng mua đan lô nhỏ nhất để sử dụng.
Có đan lô trong tay, Trần Vũ trở về động phủ nghiên cứu cách chiết xuất và cô động linh khí.
Theo hắn nghĩ, cách tách linh khí ra khỏi linh tuyền cũng giống như cách thu thập muối từ ngàn đời trước.
Đối với muối ăn, cứ việc đem nước biển phơi dưới ánh nắng, nhiệt lượng từ mặt trời sẽ làm hơi nước bốc lên, còn lại sau cùng chính là tinh thể muối.
Mặc dù không biết người khác làm cách nào, nhưng hắn muốn dựa vào cách tương tự để cô động linh khí.
Trần Vũ dùng Khống Vật Thuật điều khiển đan lô lơ lửng trên không trung, còn bên dưới thi triển Hỏa Đạn Thuật để đốt.
Nhiệt lượng tỏa ra từ Hỏa Đạn Thuật cực kỳ mãnh liệt, đan lô nhanh chóng chuyển từ màu đồng sang màu đỏ.
Thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ đổ vào đan lô một lượng linh tuyền vừa đủ, sau đó đóng nấp lại.
Tiếp đến chính là quá trình gian khổ nhất, hắn phải thi triển hỏa hầu liên tục, nếu không mọi thứ sẽ thành công cốc.
Tuy bản thân đạt tu vi tầng ba, nhưng thi triển hỏa hầu không ngừng nghĩ, hắn chịu không nổi.
Trần Vũ vừa uống linh tuyền vừa điều chỉnh hỏa hầu cho thích hợp, theo thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt.
Pháp lực bị tiêu hao lần này còn nhiều hơn lăng không phi hành rất nhiều, nhưng thấy sắp chạm tới vạch thành công, Trần Vũ đành cắn răng chịu đựng.
Qua một tuần trà, nấp đỉnh đan lô liên tục phun ra khói trắng mù mịt, đó chính là hơi nước bị nhiệt lượng đẩy ra.
Theo thời gian trôi qua, âm thanh soi sục mỗi lúc một nhỏ đi.
Đến một khắc sau, âm thanh đã biến mất hoàn toàn, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Trần Vũ tranh thủ thời gian uống một ngụm linh tuyền, sau đó điều khiển đan lô từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, có thể thấy mặt trắng bệch của hắn đã hiện ra nụ cười xán lạn, hắn còn nghĩ đây không phải chuyện khó gì.
Trần Vũ nhanh chóng mở nấp đan lô, hai mắt nhanh chóng nhìn vào trong tìm Tử Linh Dịch.
Nhưng nụ cười xán lạn của hắn rất nhanh đã cứng ngắt, sau đó chuyển từ vui mừng sang ngơ ngác.
"Tử Linh Dịch của ta đâu?" Trần Vũ ngẩn người, hắn lật ngược đan lô xuống kiểm tra, còn không ngừng vỗ vỗ mấy cái.
Bất quá, mọi thứ đã khiến hắn thất vọng, đến một hạt bụi cũng không có