Nhìn cái thân to lớn của nó, Ba Ngải Tư nở một nụ cười rồi nhanh chóng lấy từ giới chỉ ra mấy viên đan uống.
Chẳng mấy chốc, vết thương của y giờ không còn đáng lo nhưng vẫn có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn.
Đám yêu thú còn lại thấy Hỏa Dực Hổ chết, không khỏi sợ hãi mà chạy trốn.
Tống Mao Bàng và Nguyên Ngọc chạy nhanh đến xem y như thế nào thì y thấy mặt mày y đều đã xanh lét một màu.
"Huynh...!Đại ca, huynh cảm thấy thế nào rồi?!" Tống Mao Bàng lấy ra một bình thủy dược cho y uống, sốt ruột hỏi.
"Vẫn chưa chết được đâu nhưng mà xử con yêu thú chết tiệt này...!Khụ!" Chưa kịp nói hết câu thì Ba Ngải Tư liền phun ra một ngụm máu lớn: "Không....! Tu vi không đủ nên chỉ tạm thời bị thương nhẹ thôi."
"Bị thế này mà còn gọi là nhẹ?! Huynh nói gì vậy?! Huynh đây là sắp mất nửa cái mạng của mình đấy!" Mâu Thành Vũ không nhịn được mà lên tiếng mắng y, tay thì truyền linh lực giúp y bình ổn.
"Tên tiểu tử nhà ngươi thì hiểu gì chứ, nếu không giết nó thì bây giờ tất cả đều trở thành thức ăn cho nó hết đấy.
Ta không muốn những thiên tài như các ngươi bỏ mạng vô ích như vậy nên...!Khụ khụ!" Chưa nói xong thì Ba Ngài Tư lại ho ra thêm một vũng máu lớn.
"Câm miệng! Nếu huynh chết thì ai sẽ chỉ cho bọn ta con đường để đi chứ! Huynh nói chết là chết sao?! Huynh không được phép chết! Hức...!" Nguyên Ly liền mắng y, mắt không hiểu vì sao cứ rơi lệ.
Ba Ngải Tư nhìn thấy ai cũng khóc vì mình cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tống Mao Bàng và Nguyên Ngọc tuy không bày tỏ ra như Mâu Thành Vũ và Nguyên Ly nhưng đều rất quan tâm y.
Từ khi sinh ra tới giờ, chưa ai từng khóc vì y cả.
Sư phụ cũng chưa từng cho phép y khóc, dạy y thân là Đế Quân, phải hi sinh vì Thiên giới, lúc nào nhất định cũng phải đặt chúng sinh lên hàng đầu, không được phép thể hiện sự yếu đuối, không để người khác thương hại bản thân mình.
Nghĩ đến đây, một giọt lệ bất giác rơi xuống.
Sau đó Mâu Thành Vũ nhanh chóng đi tìm củi đốt lửa, may mà ban ngày tìm được một hang động để tạm trú qua đêm chứ không là đành phải ở ngoài trời mưa rồi.
May mà vết thương của y không quá nghiêm trọng, nhưng mất máu quả nhiều dẫn đến linh lực trong cơ thể chạy loạn, phải nhờ Tống Mao Bàng điều tức lại.
"Huynh ấy sao rồi?" Nguyên Ngọc cầm một xâu thịt đưa cho Tống Mao Bàng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Hay là huynh nghỉ tay chút đi, qua một canh giờ như vậy thì huynh sẽ không chịu nổi nữa đâu."
"Cứ để ta giúp huynh ấy cho, linh lực của mỗi người có hạn.
Ta không mất nhiều linh lực khi chiến đấu hồi nãy nên