Bên ngoài, ba thế lực lớn hiện tại đang bao vây Bách Yến Môn.
Với bọn họ hiện tại diệt Bách Yến Môn không khác gì bắn một con chim cả.
Có cường giả Chân Nguyên cảnh thêm hai cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh thi không cần phải sợ.
Diệt Bách Yến Môn xong chính là Thiên Quang Tông.
Vệ Bắc Hàn nhìn xung quanh thầm đánh giá đám đệ tử ở đây.
Đa phần đều là Nội Tức cảnh cửu trọng và đỉnh phong, hơn năm chục người là Tụ Khí cảnh nhưng vẫn chưa đột phá ngũ trọng, dưới mười người là Tụ Khí cảnh ngũ trọng.
Tư chất thế này thật sự quá kém.
Thanh Dương Nguyệt Lâu tính ra Tụ Khí cảnh còn nhiều hơn thế này.
Dẫn đầu đám này chính là thánh tử Bành Ngụy vô dụng chẳng có nổi một cái tích sự gì.
Tên này hồi đầu đến, đi cùng với hai kỹ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang nhưng vì được huấn luyện gắt gao nên đệ tử hai bên đều biết mấy loại nữ nhân này không tốt đẹp gì hết nên không nhìn.
"Nạp Lan Vấn, giờ bổn thánh tử cho ngươi hai lựa chọn! Một là rút khỏi đây, rồi gả Nạp Lan Diễm Y đến đây cùng với Vệ Tú Uyên, ta sẽ nể mặt mà cho làm chính thất và trắc thất.
Hai là các ngươi sẽ chết!" Bành Ngụy ngạo mạn nói.
Đệ tử của ba phái thầm chửi sao tên này ngu thế.
Cho dù có là thánh tử cao quý thì cũng không thể ra lệnh thế này được.
May mà bên Nạp Lan Vấn và Vệ Bắc Hàn chỉ có Nạp Lan Diễm Y đứng cùng với Vệ Quân và Vệ Thanh, nàng không chú ý nhiều.
Nếu mà để Vệ Tú Uyên nghe được thì nàng ta sẽ đòi tự tử còn hơn gả cho tên thánh tử Bành Ngụy vô dụng này.
Câu này đã chạm trúng nghịch lân của Vệ Bắc Hàn.
Gã đã thề là cho dù Thanh Dương Nguyệt Lâu có diệt môn thì nhất quyết cũng không thể gả cháu mình cho tên Bành Ngụy vô dụng này!
Ngừng dòng suy nghĩ, Vệ Bắc Hàn một chưởng phóng đến chỗ Bành Ngụy.
Hắn không kịp tránh né mà văng thẳng vào tường, in một hình trên đó.
Hai kỹ nữ nhìn thấy cảnh này hoảng sợ, la hét rồi chạy đi.
"Hừ, tên phế vật như ngươi mà cũng muốn lấy Uyên nhi? Ta đánh ngươi như thế còn nhẹ đấy!" Vệ Bắc Hàn kiềm nén phẫn nộ, giọng uy nghiêm nói: "Bách Yến Môn sắp diệt môn đến nơi mà còn lắm mồm! Gọi phụ thân ngươi ra đây đánh với ta.
Cứ tiếp tục đánh với ngươi thì kẻ khác sẽ nói ta ỷ thế ăn hiếp hậu bối mất."
Đệ tử Bách Yến Môn thấy cảnh này tay chân run rẩy không ngừng.
Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến uy lực của cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh đấy! Kiếm trên tay cầm cũng không vững được, trong đầu thầm cầu mong là môn chủ và các trưởng lão đến nhanh.
Bỗng nhiên một luồng uy áp phóng đến khiến vài dặm xung quanh như bị một sức mạnh nào đó đè lên.
Sau đó Bành Khương cùng các trưởng lão xuất hiện, ánh mắt âm trầm nhìn thế cục xung quanh.
Quân số của Bách Yến Môn vô cùng thất thế, không thể so với hơn