Phong Lôi Trấn – một trong các trấn lớn của Thiên Vũ Đế Quốc – Sở dĩ đây là một trấn lớn vì đây là nơi các thương nhân từ khắp thiên vũ tụ tập buôn bán.
Rất đa dạng sản phẩm, từ linh thú, công pháp đến đan dược… Thương cảng lớn nhất được quản lí bởi Tinh Vẫn Các, đây cũng chính là một trong bát thế gia của Thiên Vũ Đế Quốc có địa vị ngang hàng với Hoàng thất.Trên mái nhà của thị trấn, một tiểu cô nương tầm 8 – 9 tuổi đang chạy loạn trên mái nhà.
Đôi mắt màu xanh to tròn, khuôn mặt trái xoan hồng nhuận mang theo một đôi môi mỏng hé lộ hàm răng trắng tuyết đang cười một cách ngây thơ tinh nghịch.
Thi thoảng cô con quay xuống dưới đường nhìn mà mang theo vài phần khiêu khích.
Người ngoài nhìn vào sẽ rất ngạc nhiên vì cô gái này tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi tụ khí thất trọng còn người dân trong trấn ai cũng biết cô là tiểu thư Thái Văn Cơ bảo bối của Thái Khanh các chủ của Phong Lôi Trấn.“Tiểu thư, mau xuống dưới đi, trên đó nguy hiểm lắm.
Nếu người có chuyện gì ta làm sao ăn nói với gia chủ đây?” Một cô nô tì tầm 12 13 tuổi đang cùng vài tên thị vệ đuổi theo Thái Văn Cơ.
Thi thoảng các tên thị vệ lại lấy một chút tiền để đền bù vài hàng rong bên đường bị đạp đổ.
Mặc dù Thái tiểu thư này rất quậy phá nhưng luôn được người dân trong trấn yêu thương bởi vì ngoại trừ quậy phá như vậy, Thái Văn Cơ rất lễ phép và hay giúp đỡ người khác ngoài ra Thái các chủ quản lí rất được mọi người tin phục.Trên trấn lúc này, một thân ảnh thiếu niên nhìn qua có vẻ xơ xác dơ bẩn đang đi trên đường, dáng đi xiêng quẹo như say rượu dần dần tiến vào phủ bất ngờ gục xuống ngất đi.
Vừa hay Thái Văn Cơ gần đó đang nhảy qua thì nhìn thấy liền đi tới, nhẹ nhàng lật người lại xem xét qua.
đúng là Trác Phàm vài tháng trước vừa rời khỏi sơn động.
rồi thở phù một cái: “May mà không bị thương gì, có lẽ là đói quá nên ngất đi thôi.
Nhưng mà nhìn cũng đẹp trai nha, cứu ngươi một mạng vậy.” lẩm bẩm trong miệng xong, Thái Văn Cơ liền kêu thị vệ vừa đuổi kịp mang theo Trác Phàm về Tinh Vẫn Các.
Không ai thấy được trước khi mang đi trên miệng của Trác Phàm thoáng hiện lên một đường cong.Trải qua hơn 1 tháng đi không ngừng nghỉ, trái cây dành dụm đã ăn hết, Trác Phàm men theo con đường mòn dần đến Phong Lôi Trấn.
Trên đường đi, bởi vì thực lực còn kém, hắn chỉ có thể ăn uống bằng quả dại trên đường, thi thoảng gặp được vài nhà tốt bụng thì cho một ít cơm cháo lót dạ.
Khi đến được đây Trác Phàm từ xa đã nhìn thấy được Thái Văn Cơ, trước đó tìm hiểu Phong Lôi Trấn có Thái các chủ và cô tiểu thư Thái Văn Cơ rất quậy phá nhưng lại tốt tánh.
Hắn từ ngoài nhìn vào đã xác định được người chạy trên nóc nhà chính là Thái tiểu thư mà người ta thường nói tới vì chẳng ai quậy phá mà những người nơi đây vẫn cười vui vẻ như vậy ngoài Thái tiểu thư này.
Mặc khác, từ trước khi tới đây, hắn đã lên kế hoạch sẽ tìm một nơi vừa tạm thời ở được, vừa kiếm tài nguyên tu luyện thăng tiến tu vi.
Ắt hẳn vào Tinh Vẫn Các làm một vài tạp vụ công việc vừa tranh thủ thời gian rèn luyện sẽ hợp lí nhất.Ngày hôm sau, khi Trác Phàm tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một đứa trẻ tầm 12 tuổi, mặt hơi lắm bụi bặm, mang y phục của tạp dịch đang ngồi mở to mắt nhìn hắn.
Trác Phàm mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ diện tích tầm 12m2 có một cái bàn nhỏ ở gần cửa ra vào, cái giường cũng không gọi là lớn lắm chỉ đủ 2 người nằm.
“Đây có vẻ như là phòng ở của người làm trong Tinh Vẫn Các.” Trác Phàm vừa nghĩ vừa nhìn vào đứa trẻ trước mặt.“Ngươi đã tỉnh rồi à? Tiểu thư bảo ta khi ngươi tỉnh thì mang cho ngươi chút đồ ăn.
Ngươi đợi một tý ta mang đến.
À, ngươi có thể gọi ta là A Tam.” Nói rồi không đợi Trác Phàm gật đầu, A Tam chạy vội ra ngoài một