Quyển 3: Phi Long Tại Thiên
Chương 130
Duy ngã độc tôn
Dịch: A Nín
Biên: A Tút
Nguồn: Bàn Long Hội
Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trong đại sảnh, người trẻ tuổi tuấn tú phải kể tới Ứng Thiên Hữu, tiếp đó là Tiêu Quang Ảnh và Lãnh Thiên Quân.
Song nhân vật trong bức họa còn phong lưu phóng khoáng hơn Ứng Thiên Hữu gấp bội, cho nên tâm tình Ứng Thiên Hữu có xuất hiện vài tia ghen ghét.
Lãnh Thiên Quân nhìn bức họa, hai hàng chân mày nhăn lại, tựa hồ đã nhận ra bí mật của bức họa này, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Cô gái che mặt và Lãnh Thiên Quân cũng biểu hiện tương tự, hiển nhiên nàng từng nghe qua về bức họa này, chỉ là cụ thể biết được bao nhiêu thì không ai biết.
Phản ứng của Cơ Tinh là kinh người nhất, cả hai đầu đồng thời hướng mắt về phía bức họa kia, trong mắt toát ra vẻ cừu hận và bất an, tựa hồ bọn họ có nhận thức người trong bức tranh kia. Quan hệ giữa hai bên có lẽ không được bình thường lắm.
Trong im lặng, ánh mắt Thiên Vũ cũng lộ vẻ kỳ lạ.
Ngay lúc hắn đang chuyên tâm nhìn vào bức họa, thần bí ý thức trong đầu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Ngươi cần phải có được bức bức họa đó, quyết không thể để nó rơi vào tay người khác.”
Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, hỏi: “Bức họa này có huyền cơ gì?”
Thần bí ý thức nói: “Người trong bức tranh ta có ấn tượng, mặc dù nghĩ không ra là ai, nhưng tuyệt đối không phải người tầm thường.”
Thiên Vũ nói: “Ngươi đã có ấn tượng, vậy ta sẽ đoạt bức họa đó về.”
Thần bí ý thức nói: “Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết của ngươi vừa mới thành công, kế tiếp là tiến hành điểu chỉnh hình thể dung mạo. Người trong bức họa kia tuấn tú tuyệt luân, đúng là đối tượng tốt nhất để tham khảo, ngươi nếu trở nên tuấn mỹ như hắn, chẳng lẽ không phải là chuyện đại hảo sự?”
Thiên Vũ nghe xong tâm động không thôi, nhân vật trong bức tranh đó tuấn mỹ phiêu dật, chính là nam tử hoàn mỹ nhất mà Thiên Vũ từng nhìn thấy từ khi chào đời tới nay.
Nếu Thiên Vũ có thể thông qua luyện thể thuật tự thân thay đổi dung mạo, nam tử tuấn tú như vậy đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngay lúc Thiên Vũ động tâm, thanh âm cô gái che mặt phá vỡ yên lặng.
“Mười vạn kim tệ.”
Thanh âm dễ nghe nhất thời gây ra vô số ánh mắt chú ý, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía cô gái che mặt, đối với tài lực của nàng cảm thấy rất giật mình.
Trước đó, cô gái che mặt đã mua hai kiện vật phẩm, tốn hao 35 vạn kim tệ, lần này lại tiếp tục ra giá, tài lực hùng hậu không cần nói cùng biết.
Tiêu Thiên phách nhìn bức họa kia, trong ánh mắt lóe ra quang mang kì dị, nhẹ giọng nói: “Mười lăm vạn kim tệ.”
Không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng là lập tức nổi danh. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Thiên phách trực tiếp tăng giá lên năm vạn kim tệ, này đúng là đại thủ bút ít có.
Song với lực hấp dẫn của bức họa, mặc dù Tiêu Thiên Phách đã tăng giá lên mười lăm vạn kim tệ, phía sau vẫn còn người nối tiếp đấu giá.
“Mười sáu vạn kim tệ.”
Người thứ ba mở miệng là Chu Hoa Bân, tựa hồ hắn cũng rất hứng thú với bức họa.
Vương Viễn Quân liếc mắt nhìn Chu Hoa Bân, cười lạnh nói: “Mười tám vạn kim tệ.”
Đỗ Tinh Vũ híp mắt, nhẹ giọng nói: “Hai mươi vạn kim tệ.”
Lãnh Thiên Quân nghe vậy biến sắc, cắn răng nói: “Hai mươi hai vạn kim tệ.”
Cơ Tinh cười quái dị nói: “Ba mươi vạn kim tệ.”
Một hơi tăng giá tám vạn kim tệ, nhất thời toàn trường không một tiếng động, hiển nhiên giá cả ba mươi vạn kim tệ không phải kẻ nào cũng theo được.
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, vòng đấu giá mới lại bắt đầu từ cô gái che mặt, thanh âm nàng vĩnh viễn bình tĩnh, dễ nghe như lúc đầu.
“Ba mươi hai vạn kim tệ.”
Tăng lên không lớn, nhưng cực kỳ kiên định.
Tiêu Thiên Phách sắc mặt âm trầm, trên danh nghĩa của Tiêu gia, mặc dù hắn cầm được số tiền kia, nhưng lại không thể lãng phí.
Chần chờ trong chốc lát, Tiêu Thiên Phách cũng không chịu buông tha, trầm giọng nói: “Ba mưoi lăm vạn kim tệ.”
Chu Hoa Bân vẻ mặt xanh mét, trong ánh mắt trần ngập vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua đợt đấu giá này.
Vương Viễn Quân thấy Chu Hoa Bân không tiếp tục, hắn cũng lựa chọn buông tha.
Đỗ Tinh Vũ sắc mặt âm tình bất định, trầm ngâm nói: “Ba mươi sáu vạn kim tệ.”
Tăng thêm một vạn kim tệ đã cho thấy rõ được sự do dự trong lòng hắn.
Lãnh Thiên Quân thở dài, giá cả như vậy hắn theo không nổi, không thể không lựa chọn bỏ qua.
Cơ Tinh nhìn ba người trong đợt trả giá thứ hai, âm dương quái khí nói: “Bốn mươi vạn kim tệ.”
Giá cả lại được đẩy lên cao, hào khí trong đại sảnh càng thêm quỷ dị, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô gái che mặt quay đầu nhìn Cơ Tinh, ánh mắt hai người tóe lửa ở giữa không trung, tựa như đang giao chiến kịch liệt vậy, không khí hai bên hết sức quỷ dị.
Chăm chú nhìn gã quái nhân trong chốc lát, cô gái che mặt thu hồi ánh mắt, không ra giá cạnh tranh nữa.
Tiêu Thiên Phách nhăn mày, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Cơ Tinh, dĩ nhiên cũng lựa chọn buông tha.
Đỗ Tinh Vũ có chút chần chờ, giá cả tựa hồ đã vượt qua khả năng của hắn, sau một hồi lo lắng, cuối cùng trầm mặc không nói gì.
Vẻ mặt của mọi người không ai tránh khỏi hai mắt của Mặc Ảnh, thấy không có người mở miệng, Mặc Ảnh y theo tục lệ, dò hỏi: “Còn ai tăng giá không, nếu không có người nào nữa, vậy thì . . .”
Đang nói, thanh âm của Thiên Vũ một lần nữa vang lên trong đại sảnh.
“Bốn mươi lăm vạn kim tệ.”
Vừa mở miệng, Thiên Vũ nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bởi vì rất nhiều người biết Thiên Vũ xuất thân bần hàn, cũng không phải người giàu có gì, bốn mươi lăm vạn kim tệ này đối với người bình thường mà nói chính là một con số khổng lồ.
Đinh Linh trừng to mắt nhìn Thiên Vũ, giống như đang nhìn quái vật, hỏi: “Ngươi có phải điên rồi hay không, dùng nhiều tiền như vậy mua một bức họa, có ý tứ gì hả?”
Thiên Vũ quay đầu về phía Đinh Linh cười, nhẹ giọng nói: "Bức họa này danh viết Duy Ngã Độc Tôn, chỉ riêng cái tên này đã đủ giá trị xa xỉ rồi, đó chính là cực hạn mà người luyện võ theo đuổi cả đời. Thân là đệ tử Thiện Vũ Minh, ta tự nhiên hy vọng có một ngày cũng có thể duy ngã độc tôn, cho nên muốn mua hạ bức họa này, coi như mua một danh hiệu tượng trưng đi." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đinh Linh hừ nói: “Vì một