Chương 20
Vừa Nhập Môn Đã Tự Tìm Phiền Phức!
Dịch: Túy thư cư sĩ
Nguồn: Banlonghoi
Trước đây ở Vân Ảnh Môn, Thiên Vũ chỉ là một gã nấu bếp nhỏ, nhưng lại được Môn chủ quan tâm thương yêu như con cháu trong nhà, đệ tử trong phái cũng không có ai coi thường hay khinh bỉ gã.
Hôm nay gã tới đây, tuy chưa biết sau này như thế nào, nhưng coi bộ sẽ chẳng ai xem gã ra gì. Trong mắt những đệ tử này, Thiên Vũ cũng chỉ như là không khí.
Thiên Vũ biết vậy, cho nên gã âm thầm thề với lòng mình, nhất định phải trở nên nổi bật, phải trở nên mạnh hơn, nếu không, suốt đời gã chỉ để cho người khác đè đầu cưỡi cổ mà thôi.
Thiên Vũ vĩnh viễn không quên lời Môn chủ dặn dò gã khi xưa, cho dù gã tài giỏi, thì vẫn có người giỏi hơn, vẫn có người có thể giết chết gã. Thiên ngoại hữu thiên, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, trừ khi, gã là kẻ vô địch thiên hạ.
Vô địch thiên hạ? Dễ vậy sao, Thiên Vũ cũng chưa từng mơ đến chuyện đó. Nhưng gã hiểu được đạo lý mà Môn chủ muốn truyền đạt, phải không ngừng phấn đấu, phải có ý chí vươn lên. Đó cũng là điều mà bây giờ Thiên Vũ luôn khắc ghi trong lòng, là phương châm và mục tiêu sống của gã. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cho dù là báo thù, hay nổi danh thiên hạ, đều cần phải dựa vào thực lực. Thực lực, vĩnh viễn là điều kiện đầu tiên cần phải có.
Sau bữa cơm chiều, gã lủi thủi rời khỏi nhà ăn, đi về phòng nghỉ.
Bỗng có một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi chặn ngang trước mặt gã, tò mò nhìn Thiên Vũ một lúc rồi mở miệng hỏi: "Người mới à?"
Thiên Vũ nhìn hắn, gật đầu: "Mới đến hôm nay."
Gã trả lời cụt lủn, không chịu lộ ra thêm thông tin gì.
Thiếu niên áo xám hất hàm: "Biết chữ không?"
Thiên Vũ mắt khẽ hấp háy: "Không biết!"
Thiếu niên áo xám tỏ ra thất vọng, hừ một tiếng rồi nói: "Không biết chữ, cũng không sao! Có tay có chân thì cũng đủ làm nô bộc rồi. Đi, tới gặp công tử của ta, từ nay về sau theo công tử nhà ta làm việc, đảm bảo ngài sẽ không bạc đãi ngươi."
Thiên Vũ ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: "Công tử của ngươi? Tại sao ta lại phải làm việc cho hắn?"
Thiếu niên áo xám trừng mắt nhìn gã, hừ nhạt: "Đúng là một tên nhà quê! Bộ ngươi không biết, đệ tử mới nhập môn cũng phải gia nhập vào những thế lực hay phe phái trong này sao? Như ngươi vậy, mới vừa gia nhập, cần phải tìm một chỗ dựa mà ỷ vào, tránh sau này bị người ta khi dễ làm nhục."
"Còn công tử nhà ta là ai ư? Ngài là biểu đệ của Tiêu Tam công tử danh tiếng lẫy lừng đó, ai dám không nể mặt ngài chứ! Sau này chỉ cần ngươi theo hầu hạ công tử, đảm bảo sẽ không ai ăn hiếp ngươi rồi!"
Thiên Vũ nghe xong ngớ cả người. Gã không ngờ, chỉ là những đệ tử mới nhập môn của một Phân Đàn thôi, cũng có chuyện kéo bè kết cánh như vậy. Xem ra, muốn học được võ công chân truyền, đã không đơn giản như gã tưởng tượng rồi.
Lúc trước, gã còn đang lấy làm lạ, vì sao môn phái được xưng là Thiên hạ đệ nhất phái như Thiện Vũ Minh, mà tại một thị trấn quan trọng như Thiết Thạch này, lại không có chỗ nào đứng ra tuyển nhận đệ tử? Chuyện này không phải là vô cùng kỳ quái sao?
Đến hôm nay, dù Thiên Vũ khá thuận lợi xin vào được Phân đàn Thiết Thạch, trở thành đệ tử mới nhập môn, chưa được bao lâu, thì đã có người để ý, muốn gã trở thành nô bộc cho họ rồi.
Thiên Vũ hơi tức giận, nhưng vẫn nén nhịn trong lòng, uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của ngươi, như ta cái gì cũng không biết, đi theo công tử chỉ làm ngài mất mặt thôi. Tốt nhất là ta không nên gặp ngài, miễn cho ngài tức giận a!"
Thiếu niên áo xám sửng sốt. Vốn hắn nghĩ, đưa công tử Tiêu Tam ra, Thiên Vũ nhất định sẽ nghe lời. Không ngờ, gã thiếu niên này lại sẵn sàng chịu nhục, tự hạ thấp mình xuống mà từ chối, lấy lùi làm tiến!
Hừ thêm một tiếng, thiếu niên áo xám quát lớn: "Tiểu tử kia, ngươi thật không biết nặng nhẹ, ta tìm tới ngươi là cảm thấy ngươi hữu dụng, đừng tự cho là mình đúng, coi chừng sẽ không được yên ổn đó."
Thiên Vũ nhíu mày, không kiêu ngạo cũng không bợ đỡ, nhàn nhạt trả lời: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta là kẻ nghèo hèn, không dám trèo cao, mời ngươi tránh đường cho!"
Thiếu niên áo xám tức giận, khuôn mặt đầy vẻ bất thiện, gằn giọng: "Tiểu tử, rồi ngươi sẽ hối hận!"
Quẳng lại một câu, hắn liền quay người bỏ đi.
Thiên Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng thiếu niên kia khuất dần, khẽ thở dài: "Thiên Vũ ơi là Thiên Vũ, ngay ngày đầu tiên mi đã chọc giận đồng môn rồi, thật là ngu xuẩn mà. Mi chỉ là tên đầu bếp nho nhỏ ở một cái làng quê hẻo lánh, có cái gì đặc biệt hơn người đâu mà phải tỏ ra ngang tàng khí phách chứ? Toàn tự