Chương 41
Cứu tinh thần bí
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Hắc y nhân hờ hững nói: "Ngươi mắng đủ rồi? Vậy thì chịu chết đi."
Cánh tay phải vung lên, loan đao rực rỡ như ánh trăng, một cỗ sát khí trong nháy mắt áp bách lên người Thiên Vũ, chấn cho cả người hắn run lên, khóe miệng lại tràn ra máu tươi.
Thiên Vũ căm tức nhìn chằm chằm Hắc y nhân, hắn biết mình so với đối phương có chênh lệch quá lớn, bất kể là phản kháng hay không cũng không thể cải biến được vận mệnh phải chết rồi.
Giờ khắc này, Thiên Vũ có chút hối hận, sớm biết sự việc biến thành như vậy, chính mình cần gì phải đi tham một chút tiện nghi kia?
Nếu vừa bắt đầu mình tự rời đi, Hắc y nhân này há lại phát hiện được mình, sự việc kế tiếp cũng sẽ không phát sinh như thế này.
Nghĩ tới những cái này, Thiên Vũ cảm giác mình thật có lỗi với những người đã khuất của Vân Ảnh Môn, bản thân mình không có quý trọng tánh mạng quý giá này, do đó đánh mất đi cơ hội báo thù rửa hận cho bọn họ.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ nhắm mắt lại, hắn đợi tử vong tới gần.
Giờ khắc này, Thiên Vũ đã bỏ qua phản kích, bỏ qua hết thảy, bởi vì hắn biết mình tuyệt đối không thể còn sống rời đi.
Song thế sự như quân cờ, thời điểm Thiên Vũ đã tuyệt vọng, một thanh âm ngoài dự liệu đột nhiên vang lên, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.
"Đường đường một vị võ sĩ cứ như vậy khi dễ một kẻ yếu tay không tấc sắt, nói ra ngươi không sợ người khác nhạo báng sao?"
Thanh âm có chút lạnh lùng, có chút êm tai, bởi vì đây là thanh âm của một nữ tử.
Hắc y nhân nghe vậy liền chấn động, gấp gáp xoay người lại bày ra tư thế phòng ngự, ánh mắt ngưng trọng nhìn thân ảnh cách đó hơn mười trượng, trầm giọng nói: "Ngươi là ai, nếu biết ta có thực lực cấp võ sĩ, thì nên hiểu được rằng trêu chọc ta chính là chuyện rất ngu xuẩn."
Dưới ánh trăng, thân ảnh ở ngoài 10 trượng kia một thân đen nhánh, đeo khăn che mặt, ở nơi đêm tối lờ mờ này làm cho người ta nhìn không ra bộ dáng cụ thể của nàng.
"Ta là một người đồng sở thích với ngươi, ta cũng thích giết người, chỉ là ta chỉ giết cường giả không giết kẻ yếu."
Hắc y nhân gằn giọng: "Phải không? Ta đây cũng muốn nhìn một chút ngươi có bao nhiêu bản lãnh?"
Cô gái che mặt cười lạnh nói: "Giết người có rất nhiều phương thức, không nhất định phải có bản lãnh cường đại. Đặc biệt là nhằm vào loại người đang chịu trọng thương như ngươi, giết ngươi càng dễ dàng."
Hắc y nhân giận cười giận nói: "Khẩu khí thật lớn, ta... tới...!"
Tung người lên, Hắc y nhân vung đao nghênh kẻ địch, phản ứng hết sức mau lẹ.
Dưới ánh trăng, cô gái che mặt thân hình chợt lóe, tay phải hàn quang xẹt qua, một thanh đoản kiếm chém ngang phát ra một đạo kiếm quang hình cung, làm cho Hắc y nhân đang ở trên không né tránh không được.
Một khắc kia, thanh âm cô gái che mặt đột nhiên vang lên bên tai Hắc y nhân, mang theo vài phần âm trầm và lãnh khốc.
"Phản ứng rất bén nhạy, đáng tiếc, đầu óc không đủ thanh tĩnh."
Hắc y nhân nghe vậy chấn động, vừa muốn mở miệng phản bác, một thanh kiếm đột nhiên từ phía sau lưng đâm xuyên qua thân thể hắn.
Thân thể run lên, Hắc y nhân cúi đầu nhìn mũi kiếm trước ngực, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, ngây ngốc nói: "Tử Mẫu Truy Hồn kiếm, ngươi... ngươi... Thế nhưng... phải...?"
Cô gái che mặt cười một tiếng lạnh như băng, thân thể bắn lên, tay phải vung lên đoản kiếm, một cổ kiếm khí sắc bén trong nháy mắt bổ tới Hắc y nhân, trực tiếp giết hắn ngăn cản câu nói kế tiếp.
Bổ ra thân thể Hắc y nhân, cô gái che mặt thu kiếm đi tới, móc tim Hắc y nhân ra, bỏ vào một cái hộp ngọc rất đẹp đẽ rồi thu vào trong ngực.
Sau đó, cô gái che mặt quay trở lại, dùng ánh mắt cổ quái, trợn tròng nhìn Thiên Vũ mấy lần, nói: "Nơi này giao cho ngươi, trên người tên này có không ít thứ đáng giá, so với việc ngươi đi nhặt thể thể thanh lang còn dễ hơn đó."
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, vội nói: "Cảm ơn nữ hiệp cứu mạng, ta thật sự không biết nên báo đáp như thế nào!"
Cô gái che mặt hừ lạnh nói: "Hiện tại nói cảm ơn còn quá sớm, tương lai ngươi nếu không thành khí, ta lại một kiếm giết ngươi."
Bỏ lại những lời này, cô gái che mặt