Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 93
Giành được toàn thắng.
Dịch: A Cú
Nguồn: Banlonghoi
Khóe miệng Tiêu Thư Tài vừa động, nhất thời máu tươi chảy ra, ánh mắt u ám nhìn Thiên Vũ, giọng căm hận nói: “ Chớ vội đắc ý, ta còn đứng ở chỗ này.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nghe vậy cười to, ngữ khí tràn ngập cừu hận nói: “ Ngày đó tại Thiết Thạch Phân Đường, ngươi khí phách ngang ngược, cao cao tại thượng, không ai bì được, chưa từng đem Thiên Vũ ta để ở trong lòng. Mà nay không tới nửa tháng, ngươi phải chết ở trên tay ta, ngươi có phải không phục, rất không cam lòng?”
Tiêu Thư Tài cả người run rẩy, tức giận nói: “ Im miệng! Ngươi không có tư cách giáo huấn lão tử.”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “ Ngày xưa, trong lúc ta cùng với Tiêu Nguyên Quân có cừu hận, cũng không có dính dáng đến các ngươi. Là ngươi không nên làm khó dễ ta, cảm thấy ta không quyền không thế dễ khi dễ, tùy ý để các ngươi nhào nặn.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Thư Tài cả giận nói: “ Ngươi dám nói đêm hôm đó, hộ viện Tiêu gia ta không phải chết ở trong tay ngươi?”
Thiên Vũ cười lạnh nói: “ Chuyện tình đêm đó quả thật có quan hệ tới ta, bất quá ta nói thật cho ngươi biết, ta chỉ giết một người. Chính là lợi dụng Đoạt Mệnh Thần Châm đánh lén đắc thủ, còn lại năm người đều chết ở trong tay người khác. Bất quá cũng không có vấn đề gì, người Tiêu gia ngươi đã đổ hết lên đầu ta, ta sẽ cho Tiêu gia ngươi hối hận không kịp.”
Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy cảm thấy sự việc không ổn, song song đi tới bên cạnh Tiêu Thư Tài, mới phát hiện chỗ trái tim Tiêu Thư Tài, đại lượng máu tươi chính đang không ngừng chảy ra. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Quang Huy kinh hãi, hỏi: “ Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Thư Tài liếc mắt nhìn nhi tử một cái, khổ sở cười nói: “ Đao pháp hắn rất quỷ dị, các ngươi phải cẩn thận.”
Tiêu Quang Huy nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói: “ Đao pháp??”
Quay đầu lại, Tiêu Quang Huy hướng Thiên Vũ nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng đêm một u ảnh xé rách bầu trời, hiện ra trong tay Thiên Vũ chính là Loan Đao Tà Nguyệt.
Nguyên lai tình thế Thiên Vũ cùng Tiêu Thư Tài liều mạng vừa rồi, hai người đang lúc giằng co thì Loan Đao Tà Nguyệt lấy góc độ cực kỳ quỷ dị, tránh khỏi tầm mắt Tiêu Thư Tài, trực tiếp từ phía sau lưng bắn thủng trái tim Tiêu Thư Tài, đưa hắn đến đường cùng.
Một khắc kia, Tiêu Thư Tài cực kỳ ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Thiên Vũ trầm mặc không nói, nắm chắc thời gian chữa thương. Vì vậy xuất hiện tràng cảnh hai người nhìn chăm chú lẫn nhau, cũng không nói lời nào.
Tiêu Quang Huy giận dữ, lạnh lùng nói: “ Thiên Vũ, ngươi thật hèn hạ!”
Lạnh nhạt cười, Thiên Vũ phản bác nói: “Xuất kỳ bất ý, khắc địch chế thắng ( câu trong binh pháp tôn tử “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý” đại ý là khôn khéo chiến đấu không được máy móc) còn đây là mưu lược. Các ngươi ỷ đông, xa luân chiến có tính là hèn hạ không?”
Tiêu Quang Huy giận dữ hét: "Thiên Vũ, ta muốn giết ngươi."
Cười băng lãnh, Thiên Vũ nói: “ Đêm nay ta cũng không bỏ qua cho ngươi. Đến đây đi, để phụ tử ngươi đoàn tụ một chỗ.”
Cất bước đi, khí thế quanh thân Thiên Vũ tăng vọt, một cỗ lăng thiên trong nháy mắt bao phủ phương viên hơn mười trượng. Bị áp lực vô hình kia chấn động, vết thương của Tiêu Thư Tài liền vỡ ra. Cả người run lên, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Tiêu Hòa cả kinh, gấp giọng nói: “ Nhị gia! Người phải bảo trọng thân thể, để ta cùng công tử giết Thiên Vũ, sau đó sẽ mang người trở về.”
Dìu Tiêu Thư Tài ngồi xuống, Tiêu Hòa đi đến bên cạnh Tiêu Quang Huy, trầm giọng nói: “ Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt Thiên Vũ.”
Tiêu Quang Huy nghiến răng nghiến lợi, nói: “ Ta muốn lột da hắn!”
Thiên Vũ cười lạnh nói: “ Đêm đó Tiêu Quang Vũ cũng muốn lột da ta nhưng hắn đã chết ở trong Loạn Thạch Cốc. Tối nay, các ngươi cũng giống nhau toàn bộ phải chết ở trong Ngưng Vụ Cốc này.”
Lời Thiên Vũ nói làm cho người ta khiếp sợ. Ít nhất Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy cảm thấy ngoài ý muốn, xuất hiện tình trạng thất thần.
Một khắc kia, Thiên Vũ tung người lên, loan đao trong tay bắn ra. Cự Linh Chưởng Ấn lần nữa xuất hiện, chỉ bất quá lần này thi chính là hoàng cấp kỹ năng Cự Linh Chưởng Pháp mà không phài là Cự Linh Chưởng Ấn.
Song mặc dù là Cự Linh Chưởng Pháp, lấy thực lực Thiên Vũ trước mắt thi triển cũng có thể ngưng tụ chưởng ấn trong phạm vi ba trượng. Nhất thời hấp dẫn chú ý của Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy.
“Cẩn thận! Cự Linh Chưởng Pháp này uy lực kinh người, mới vừa rồi chính Nhị gia phải nếm lợi hại.”
Tung người lên, Tiêu Hòa nhắc nhở tình thế, từ trên người lấy ra một thanh trường kiếm, lăng không chém ra một kiếm. Một đạo kiếm khí đỏ đậm bay cuộn tới, hướng phía đầu Thiên Vũ bổ tới.
Cười quỉ dị một tiếng, thân ảnh Thiên Vũ chợt lóe lên rồi biến mất. Thân pháp Tàn Ảnh Tây Tà mau lẹ tuyệt luân, trong đêm tối càng như cá gặp nước, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy.
Cảm thấy tình thế không ổn, Tiêu Quang Huy đột nhiên xoay người lại, phát hiện một trưởng công tới của Thiên Vũ, đã tới gần thân thể hắn.
Không còn kịp né tránh, huy kiếm đã không kịp, Tiêu Quang Huy vội vàng huy động tả quyền nghênh đón, ý định giảm bớt nguy cơ.
Giờ phút này, Tiêu Quang Huy cực kỳ căm tức Thiên Vũ. Trong ánh mắt lộ ra hận ý mãnh liệt nhưng Thiên Vũ lại cười quỷ dị một tiếng, ánh mắt toát ra làm Tiêu Quang Huy không cách nào giải thích được.
Quyền chưởng chạm vào nhau, lực lượng hội tụ. Tiêu Quang Huy trong lúc vội vã chỉ vẻn vẹn phát huy được năm thành lực lượng nhưng đối với Thiên Vũ mà nói coi như một đại bổ đan.
Lúc trước, Thiên Vũ cùng Tiêu Thư Tài liều mạng mặc dù đạt được thắng lợi nhưng cũng bị thương không nhẹ, hao phí đại lượng chân khí.
Hôm nay, Thiên Vũ thi triển ra Cửu Chuyển Vô Cực trong nháy mắt hút đi lực một quyền kia của Tiêu Quang Huy. Chân khí trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, thực lực thoáng cái khôi phục hơn nửa, khí thế quanh thân cũng lập tức tăng vọt.
Một quyền tung ra, Tiêu Quang Huy cảm thấy chân khí điên cuồng tiết ra ngoài, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận, đang suy tư làm thế nào thoát khỏi khốn cảnh này, thì trên tay Thiên Vũ lại truyền đến một cỗ lực đạo mạnh mẽ, thừa dịp trống trải mà thẳng tắp đến trái tim Tiêu Quang Huy.
Một khắc kia, Tiêu Quang Huy nhạy cảm cảm thấy nguy cơ, trong miệng bạo rống một tiếng, cực lực